Xem lại
một khúc thơ trong bài thơ dài “CẢM NHẬN BÊN DÒNG SÔNG” (1985):
Trần
Xuân An
Nắng và
mưa
tập thơ
Hội Văn
học – Nghệ thuật Quảng Trị &
Tạp chí Cửa Việt xuất bản
1991
Nguyễn Du và Truyện Kiều
dẫu đau tiếng khóc
oan hồn
dẫu đời quặn thắt
đoạn trường tiếng kêu
nụ cười đọng cuối
dòng Kiều
trong như ngấn nắng
tuôn theo lệ người
“cuộc đời đến thế
thì thôi”
cố tìm chút nắng
cho đời trấn an
thương sao
ánh mắt lạc quan
nhoà trong
sương-khói-chữ-tâm
nghẹn lòng
thương sao trang
giấy chập chùng
thương dòng mực
chảy lạnh nguồn xưa sau
kiếp người thê
thiết đớn đau
những điều trông
thấy đọng sâu nỗi niềm
thương ai se nắng
trong đêm
gắng hừng nét mực,
bấc đèn chơi vơi…
mắt nhìn thấu suốt
nghìn đời
rưng rưng lấp loá
nắng ngời trên nghiên…
cách chi cho nắng
hồng thêm
mạch đời nào phải
đứng yên cho đời…
thương ai trắng tóc
ba mươi
khóc Kiều cười được
với môi úa tàn…
người đến sau ba
trăm năm
biết ai nhớ lại
khóc thầm ai không?
đoạn trường sổ lệ
ứa ròng
vua quan khơi mãi
bao dòng đau thương
làm sao xoá lấp
Tiền Đường
chảy mê tiềm thức
tự nguồn trời xa
sao người thêm cõi
người ta
nâng cành hoa gãy,
giữ hoa bao vùng
khi Kiều mang phận
đời chung
trỏ gươm phán xét,
nắng hồng thật hơn!…
ngước lên Hồng Lĩnh
chon von
cồn hoang, phiến đá
trắng mòn, mồ chôn!
Trần Xuân An
1985