Bài 1
GIÊNG
VÀ MƯỜI MỘT
tặng anh Phan Văn Quang
giêng dương, ta lãng đãng nơi này
thấy ai áo đỏ triền đồi đây?
một âm, năm cũ sau lưng khuất
trước mặt ai, xuân say cỏ cây?
T.X.A.
sáng 07-01 HB15 (2015)
Bài 2
TÊN
NGƯỜI LÀ BIỂN MẶN
thân tặng lớp 12C
(1973-1974),
Trung học Phan Châu Trinh, Đà
Nẵng
thuở đó, hồn ta có dăm mảnh vỡ
cứa đau nhói thơ, đành ném xa khơi
tin nhắn bạn, khiến ta làm khảo cổ
lặn xuống ngày xưa, nhặt được nét môi
ngồi cùng lớp, người mơ ngoài cửa lớp
nét môi xinh làm nũng với ai kia
tên Biển Biếc, ta
gọi là biển mặn
vì biển xanh ai,
ta đen như khuya
phải chăng lỗi là
tuổi cùng chung lớp
tà áo gió xa, mắt
ngó nắng cao
ta chỉ biết làm
thơ và câm lặng
tạc tượng người,
đập vỡ (sót môi đào!)
ngẩn nhìn dáng thanh, ước say môi nũng
nhưng phải quên thôi, trầm tích trùng khơi
tên người, ta mãi
gọi là biển mặn
chỉ đôi môi chắc
ngọt đến khôn nguôi
cũng có thể thơ
ta già trước tuổi
áo lụa trắng người,
trắng quá ngây ngô
hay môi nũng người,
ta ngờ kiêu hãnh
bĩu nét khinh đau,
ta thương tận giờ?
chỉ là chuyện tuổi
học trò, thân mến!
bạn nhắn tin, ta
lặn xuống biển xưa
ta khảo cổ ta, mảnh
tú tài Đà Nẵng
thiếu một dấu son
– môi ấy son chưa? –
T.X.A.
15:16 – 17:18,
07-01 HB15 (2015)
Bài 3
THUỞ
ĐÓ HUẾ
VÀ
HÀM NGHI TRƯỜNG CŨ
thân tặng lớp 8/2
(1969-1970),
Trung học Hàm Nghi, Huế
Huế quê sinh, chỉ còn hàng xóm…
ở nhà mình như khách trọ chùa
học trò Quảng Trị vào kinh cũ
ngỡ sinh đồ Quốc tử giám xưa!
cổ kính nhất ngôi trường giữa Huế
thành phố vườn độc nhất, thơ hơn
cho ngàn lòng: lửa hồng gạch cổ
điểm số, lời phê mới mẻ son
thương nhớ mình thuở mười ba tuổi
cố đô không hoài cổ – chiến tranh
thoảng buồn, thoảng trạng, pha hương Huế
Huế thơm áo trắng tóc thề xanh
năm ấy, ta vỡ lòng suy tưởng
ơn mái trường, chất Huế không rêu
thầy cô dạy nâng tầm khai phóng
sen dịu gieo sau này hương yêu.
T.X.A.
16:15 – 21:14, 12-01 HB14 (2015)