đồng không, bông súng
lung lay chim nhỏ
hé giọng đỏ hồ
búp bấc đèn nở
đêm loang bao giờ.
đất và cát
bờ sông đất cũ lở rồi
men qua triền cát một tôi cúi tìm
thương thời hoài nhớ giạt chìm
gặp bao lóng lánh bên im vắng này.
quê cha
lạch mặn triều, gắng ngọt, bạc rong rêu
tre cọ cháy, lúa xép cằn, quả đắng
miền gió lửa đời ông hoang mạc trắng
nhang mộ bà ngún bỏng tận lòng đau.
mặc niệm mới: Người Mẹ Việt Nam
sân đình mái lợp mây trời
vút cao dáng tượng hồn người vô danh
bốn nghìn năm ngát bệ xanh
bao cành tên tuổi hoá thành hương thiêng.
tình yêu
lẻ loi trong vòng tay nhau…
đèo xa, buốt
biển xa, đau
nhớ về
chạm châm mây ngọn tóc thề…
sóng-ngàn-trùng, vẫy
hương-kề-môi, xua!
đùa chút đỉnh với “tôn nữ” và mưa…
gặp em – công chúa xa xưa
sen-mười-sáu, trước cung vua, nghiêng chào
ngựa sắt thồ dám gửi trao
phó thường dân cởi “chiến bào” toan dâng!
một-đi-không-trở-lại và ảnh ảo
tôi xin trố mắt lặng nhìn
dáng mơ Chiêm nữ xưa in chân trời
bước từ tháp nắng về đời
áo xiêm chói đỏ trên lời hát xa.
sức hút của đất
vườn nắng chiều mưa, chiêm bao
ai gầy nhánh biếc, chớp rào quanh tôi
ngước tìm thơ chín khuất đời
vang đau tiếng rụng, tỉnh rồi, đất ơi.
thắp nhang
khói lam trầm thoảng lên cao
tan vào mây, trắng mưa xao xác đời
trĩu nâng chén nước em mời
rung từng nhánh bạc hồn người thơ xưa.
cuồng tín
cái say khát vọng, rất điên
mình tàn-nhẫn-quá-hồn-nhiên với mình
bút cay nghiệt mực trắng tinh
viết lên đêm tối thư tình rạng đông!
thơ ở Nhà Cười với những khung kính
bật cười. Và lặng người. Rưng nước mắt
em soi vào cong vênh kia,
ngẩn ngơ trước méo lệch dị hình
biết đâu là tôi, trong những-cái-nhìn-
úa-nhoà-quanh-đời-ảo-thật?
thì trước trung thực này, ta lại được nhân lên
khi chạm trán chính mình.
tượng trắng và hoa sân nhà
ngỡ trút hết về tuổi cũ
quanh em lá vạn tuần trăng
mục chờ trăm bài toán biếc
bay lên mênh mang ngàn đàn bướm vàng.
còn trong gió rét
… nhện giăng rối rắm mùa thương cũ
anh về so lại dấu chân xưa…
nhánh tre trầm cúi soi lòng nhớ
… khoả lấp, rong nhoà ao ấu thơ… (*)
Cước chú của bài Còn trong gió rét:
(*) Đây là một khổ thơ trong một bài thơ khoảng mười mấy khổ, đã in trong một tuyển tập thơ ronéo của sinh viên Đại học Sư phạm Huế, năm 1976.
khi không và về đâu
huyệt buồn ma trơi lửa nhớ
mồ tôi rêu mục mưa đông
chẻ bia: dăm thanh củi nỏ
khói chen râu tóc cay nồng.
ảo giác Đầm Sen
cõi núi đầm nào em không em nữa
ai ngát nắng xao tình thơm đôi lứa
bước từng phiến mỏng lao đao – đá trôi
đá trôi lá úa – mơ hồ hạt nước
nghiêng chao – trắng vươn đoá sen
trầm vữa! Lối về chiều hồng gió lụa
nỗi buồn vút cao.
sớm của muộn
đoá trăng tuổi bốn lăm
mới thực rằm thắm vội?
bóng lả sương lá rối
khoả ngạt trời hoa râm.
vườn trẻ cho tuổi xế tàn
quay đu quay đu quay
ngược vòng về tuổi nhỏ
đôi chim non gại mỏ
tóc nhuốm mờ hoen mây!
tuổi bỗng triệu năm và tươi trẻ
xoã trôi dòng tóc xanh
lịm bãi nhàu rợn trắng
bơi vút vào mặn đắng
nâng hừng đông long lanh.
bên những nấm mộ
như từng pho sách ngàn năm
phủ khăn truyền thuyết sóng thầm miên man
rời dòng, thương lạnh nghĩa trang
rủ “sơ” (*) dựng quán cho ngàn tình thơ.
Cước chú của bài Bên những nấm mộ:
(*) “Sơ” hoặc “xơ”: sœur: chị.
Đại danh từ giáo dân dùng để gọi nữ tu Thiên Chúa giáo.
ở đan viện (*) đồi thông
quả tim gửi lại trên cành
tình xưa tu kín dưới xanh rêu này
em thanh thoát trong đoạ đày!?
sầu nhân trái rụng, song dày âm u.
Cước chú của bài Ở đan viện đồi thông:
(*) Nhà tu kín của Thiên Chúa giáo.
khất thực và thiền
chay trong chất mặn nguyên sơ
ánh đạo vàng thoảng khắp bờ tre tranh
núi trưa chuông mõ trầm thanh
trên tay tôi Đức Phật xanh tóc thiền.
tượng Phật Tánh trong chùa nguyên thuỷ
nghe mênh mang sợi khói tro
bé trăm tượng-phật-đất-thô mỉm cười
cơ hồ giáp mặt cuộc đời…
tôi ngồi bệt xuống ngó tôi trên nền.
chút lòng về trước
chênh vênh lênh đênh đường đang xa
bóng tôi đã khuất với quê nhà
cát chìm cát trắng nắng hoa
lá về cội cũ xanh oà chồi non.
phân thân
rừng xanh rừng tía rừng đen dài
biển tím chiều, biển, biển biếc mai
thoáng thơ dại thoắt tàn phai
tôi trôi bát ngát trôi hoài cùng tôi.
ca dao khóc
tôi bụi bặm và tôi đang tan
bơi trong xanh nắng ngợp vỡ vàng
bỗng ai khản giọng ru khan?
bến sông xưa chới với làn điệu quê.
xứ cát
chiều lộng óc bỏng gió xót cay
thấm mồ hôi vẫn bạc chốn này
vầng trăng màu huyết cuối ngày
khuya xanh rười rượi nghe gầy bóng ai.
tranh tố nữ
chấm hồng mông mênh
tím đồi hoang vắng
trắng sương lênh đênh
đảo trôi bảng lảng.
tranh giọt lệ
đụn nắng rơm vàng
trắng hương bưởi ngát
hay tiếng vỡ trăng
trong hạt nước mắt?
tranh Người Mẹ
cội từ nguồn xanh
ngàn năm bão lũ
ai dựng vào tranh
mẹ nhoà huyền sử.
tranh Tây Nguyên
chiêng đồng núi sương
hừng đông voi bạc
dáng cha lên nương
tóc bay tiếng thác.
dáng đàn chòm sao
chiếc gàu sòng vỡ vầng trăng
bảy hạt sáng vút và rơi
hạt nước mắt, hạt mưa, hạt lúa vàng, hạt nắng
hạt sữa hồng, hạt mồ hôi, hạt đậu lấm bùn
ngọt bùi mặn đắng
đồng bồng bềnh sóng khơi, ơi bảy hạt sao trời.
chất sáo
lóng nứa vàng những đốm lửa khuất vào đâu
thổi ngọt mùa đông tình em ấm áp
ngón tay láy rung
bờ môi ngỡ chừng e ấp
em nuốt bao giọt lệ cháy lòng
phả man mác mùa hạ tôi
ngọn gió thoảng hương cau.
kèn hồng hoang
tù và lảnh lói thuở xa xôi
anh phổ vào tiếng cười tiếng nấc
hồn trời xa ngát xanh
nỗi thẳm sâu lòng đất
trăng lưỡi liềm gãy đôi ngấm bùn đen (*),
nhặt lên thổi vang
chất giọng sáng ngời.
Cước chú của bài Kèn hồng hoang:
(*) Tình cờ gần ý với Mạnh Giao (?) thời Đường, Trung Hoa.
đàn bầu
sợi tóc nào lúc bạc cỗi lúc xanh tươi
tôi chợt sống trọn đời tôi nhờ tay em đêm ấy
giọng khóc u oa
tiếng chậm buồn trĩu khô chiếc gậy
nhà hát đông người
khúc nhạc kia
sao vẫn gảy lên từ đâu đó trong tôi.
từ vệ tinh, ảnh không lời
về những quảng trường
lăng tẩm trên trái đất
ôm con thều thào
luội đờ ngó tượng!
bồng súng nghiêm chào
xót cay gió chướng!
thấy ở hiệu may
rách rưới mù loà
ngửa tay nghẹn đắng
thạch cao gấm hoa
rỗng khoe ngực lẳng!
khoả thân sống
nõn nường thuê buôn
điện cuồng nắng quái
lụa vải đẫm hương
mỏng sương man dại!
đen đúa
đôi khi buồn sững đến hư vô
hạnh phúc, bùng và rụi, rừng khô
vút chim hót lạnh trơ vơ
cây than chết đứng xanh chờ rễ đen.
xanh bầm
đôi khi rêu gỉ đến lãng quên
hạnh phúc, không và lộng, trăng lên!
hụt, câm, sóng lở một bên
bên này đất điếc ngập hoen chân cầu.
bạc trắng
đôi khi ngã sấp đến bạc đầu
hạnh phúc, tìm và gặp, sóng đau
ôm chầm, cát trắng trắng hàu
sao xanh bợt nớt còng nhàu dấu chân.
biếc trong
đôi khi thênh thang đến lâng lâng
hạnh phúc, đường và đích, lòng dâng
bước hoài, rong ruổi, bâng khuâng
nắng đèo bão thác đọng ngần biếc sương.
mùa xuân
đất đá và cát bụi thôi
nắng vào trăng, trăng ngời óng mật
nhưng nguồn sáng lại từ trái tim em,
tôi mở phơi trang sách tôi se sắt
mở tung lồng ngực tôi cằn khô,
quặng chữ đỏ nung
một đóa mặt trời.
mùa hạ
tóc em chảy qua vai tôi
hoang hoá cháy khô đã xanh đồi mướt suối
đêm em xoã lên đời tôi
vầng trăng in vầng trăng xuống lòng đá sỏi.
mùa thu
người đàn bà tuổi hai mươi
mang hạt máu tinh khôi
vòm trời trong em một mặt trời đỏ hỏn
choàng khẽ vũ trụ riêng tôi, áp nghe
nhịp tim thì thầm nhịp tim đùa giỡn
chờ con của chúng ta ôm chầm cả quả đất,
bỡ ngỡ khóc vang niềm hạnh phúc ra đời.
mùa đông
nàng thơ thắp vầng trăng con gái chín giòn
thơm mùi cỏ dại
từ chân trời thơ tôi, mấy mùa hoa yêu thương,
em đã bước vào nhà
rất thật thịt da vô ngần chơi vơi xa ngái
tôi gom góp từng mảnh sao rơi, lót ổ cùng em
sinh nở chói loà.
tàu đi
trôi trôi biển biếc
xanh xanh xanh xanh
cái xanh biền biệt
da diết, sao đành.
Trường Sa
trắng ngày đêm trắng
sóng trắng đảo hoa
vượt cạn đắng mặn
ngọt nỗi nhớ nhà.
về bờ
như say tình vỡ
chuếnh choáng lao đao…
phố sóng phường gió
mờ xa yên sao…
những không ảnh từng cù lao
trăng hay đảo sáng
khơi: trời, sóng: mây
sao: thuyền… Lai láng (*)
tuổi nằm nôi bay… bay, bay, bay…
Cước chú của bài Những không ảnh từng cù lao:
(*) Từ một hình ảnh của H. Het-sơ (H. Hesse – Câu chuyện dòng sông).
tinh mơ
tím loãng
tà sương
nắng thoảng
tới trường.
bìa vở
lam ngọc
đoá hồng
bàn học
hừng đông.
trà khuya
cúc rã
vào trăng
giấy tả
tơ giăng.
tuổi chiều
tóc bạc
mắt mây
dáng hạc
nẻo gầy.
mưa đông trắng xoá
than bỏng đỏ
vùi xám tro
hoa râm nhớ
hồng mắt chờ.
sông Hương buông rủ
hai nhánh tóc
trĩu ngực gầy
anh bật khóc
Huế trong tay.
cảm thông Hồ Dzếnh
giọng ngát tím
chiều lênh loang
vườn ngất lịm
dâng trăng vàng.
nắng dưới vòm me
óng ả tóc
hai mươi xanh
lá đò dọc
chở hương chanh.
con gái biển
sóng kiềng ốc chuỗi
da nâu mật hương
tóc xanh ánh muối
đỏ mặn môi hương.
làng chài
sân phơi truông cát
nóng chảy nắng nung
hồn đêm trăng ngát
nhạc rượu biếc lừng.
nhìn qua mắt lưới
buồm bật vút gió
lá mọc trùng khơi
bãi ngàn ô vở
trang biển trang trời.
đảo lạnh
ngực đen cuộn sóng
biển động lấp thuyền
bão gầm xoáy lộng
mùa cưới giòn duyên.
mùa lụt
nghẹn củ khoai sùng
gót hà rạn rỗ
đê ngăn trời vỡ
đò níu ngọn mung!
mùa bưởi
nhị nắng trắng hương
trái đầy giọt lệ
đắng cay quê mẹ
chín ngọt vườn sương.
mùa hạn
rang thóc trên đồng
sông sâu nẻ cháy
gặt rơm tháng bảy
khựng liềm rét đông.
mùa mía
niềm đất trắng phơ
nghìn đời chắt mót
khúc ru mật ngọt
tím từ xác xơ.
dân dã
lên rẫy tiếu lâm qua nương truyền thuyết
hồ xanh trời, xanh quan họ nhà nông
đoá môi ngon màu ca dao tình tứ
núi đồi huyền thoại quá chừng sắc không.
thiên đường trăng mật
tím ngan ngát hoa và phơn phớt nắng
sim sim mua mua vàng hồ phấn thông
tình yêu ngất, cỏ ngây, bươm bướm vút
và bay lên trời là chèo trên nước biếc
mênh mông.
thuỷ cung vàng đá
bất chợt luân hồi thành loài cá lạ
bơi bơi trên ốc thon dài, thon mọng trắng hồng
rúc vào rong thơm, bông bênh sóng tóc
vụt cười vang cùng mặt trời bềnh bồng.
thơ tặng những thiên nhiên hồng…
giữ ngát chất trầm sau manh áo bạc
em giấu trăng trinh sương mỏng hương đồng
tình đếm tuổi bằng mùa sen đỉnh lục
giờ cưới cả đất trời, nồng vợ mặn chồng.
máy cày Giao Chỉ đêm,
những vầng trăng đất
bỏng chân ngón choãi bao đời
bao đời trũng cát lụt bồi phù sa
bấm bùn ngón choãi nghìn xa
trăng đất, xới, nhoà, chói rực dấu xưa.
từ hình tượng cổ
bờ vai gánh nắng gánh mưa
oằn tấm bé trĩu già nua, chai sờn
bao Người Mẹ gánh cháu con
vít vổng truông mòn in bóng non sông.
ca dao cánh trắng
lay phay tro xám mưa đông
nón cời, nghiêng, tơi lá, còng, rét co
cấy khom lùi gót ai hò
nghe trắng dáng cò bùn bạc ngát xanh.
đồng dao cò trắng
hương rơm lửa ấm chái tranh
mắt long lanh da mét tanh ran hồng
lá bùn bong bé mơ mòng
nét trắng xanh đồng viết trắng trời đen.
khe nước biến màu
áo mão ngụy triều (*) – xoáy nhạc jazz lê-dương –
tanh gỉ kiếm thiên hoàng –
mũ phớt Ốx (**) – mùa bùn đen thẳm
cỏ úa Niu Zi-lân (***)
nắng chảy ngầu tóc nữ thần vàng
bủ vào nam thăm con, giày ống bên dép cao su,
cát rỉ trào đỏ mặn
gánh trên vai một-trăm-ba-mươi-năm,
trẻ thơ khóc tràn suối trắng,
lang thang… .
Cước chú của bài Khe nước biến màu:
(*) Ngụy triều, tính từ năm 1885 về sau…
(**) Ốx-trây-li-a: Úc.
(***) Tân Tây Lan.
(****) Tính từ năm 1858…
(4 chú thích trên vốn có trong bản đã xuất bản, 1995).
Australia, New Zealand (Chua thêm: 20. 03. 2005).
lưỡi đao hai khối
đường đất đỏ trước nhà
đôi khi như sông máu
người lính Miền Nam Kô-rê-a chư hầu (*)
mắt buồn Đông phương
hạt bồ đề Vạn Hạnh tám trăm năm trôi giạt
mang vết chém ngang mình,
hai bao lơn quê hương.
Cước chú của bài Lưỡi đao hai khối:
(*) Miền Nam Cao Ly: Hàn Quốc.
Korea (Chua thêm vào chú thích 1995: 20. 03. 2005).
thời trang
xống nhuộm màu nâu vương hương rơm cổ tích
tháp gạch lượn quanh xoè ngát suối đào
váy ca dao bay vào tương lai biếc
đỏ mai tôi xưa thẳm quá chiêm bao.
nghệ sĩ
hồng quần hồng quần hát vút chân mây
lụa hồng tà cánh cò lửa bay bay
cái rét Miền Trung mái nhì tím ngát
hừng đông từ phương nam em đêm nay.
trạng nguyên
kĩ-sư-trạng-lợn trồng cây khế chín
– quần nái đen khăn quạ tía – của anh
chân bùn ra khơi mỏ dầu truyền thuyết
thương vàng yếm thắm say thắt lưng xanh.
hoa khôi và dân khúc
tay ngà che bớt nụ cười hoa ngâu
đừng soi gương liếc mắt sắc dao cau
cắt trái tim anh rụng rơi giữa phố
tim vỡ đoá sen khăn em đội đầu.
ngủ dưới túp lều tranh phên trát
tóc khét nắng chang ban trưa tuổi nhỏ
áp tai nghe từng nẻ ruộng hanh hao
lật tảng phân trâu (mái hầm? nấm mộ?)
dế vô lo khuya gáy tận chiêm bao.
trời và đất
gió lãng mạn vợi vời bay bổng nắng
chân ngập bùn, gai thủng gót, không hay!
cánh diều vút, thênh thang thiên thai biếc
dây nói trăng sao nối trái tim say.
đồ chơi điện tử
con nuôi chim trong hộp đàn điện tử
cá đớp mồi theo xoáy nước nam châm
đời ông ruộng sình đời cha dinh thự
quý tộc nhớ gì nắng đốt mưa dầm?
đáy mắt bão
soi vào con mắt đang cười
ngẩn ngơ? là lạ bóng người quen quen?
thì ghé nghiêng cả hai bên
vẫn nguyên dáng lụa? Em quên chính mình!
lực mắt bão
kính bao năm bỗng trong hơn
chỉ thêu hồn chữ vuông tròn tên em
lại đưa trang báo cùng xem
xuyên qua nhãn tự, sâu thêm chút tình.
trường mắt bão
tới đây ngồi trước vòm trời
tầm nhìn lồng lộng rộng vời ngày đêm
vầng trăng và trái tim mềm
đừng xa xăm trong ngực em thế này.
áp mắt bão
ru yên sóng gió mắt mình
xoáy cuồng sức ép giữa thinh lặng trời!
cân thôi rung địa chấn đời
trên bệnh án dấu son môi ngọt hồng!
ngân hà
đời thành mùa hẹn hò khổ đau, thuở ấy,
những người yêu cất nhà
trên dải sông sao bạc
mộng và mị mông lung, rét mướt mưa ngâu
hay chỉ trong trang thư chi chít
nét chữ úa màu – mảnh trời xanh
qua bao trạm gửi…
vẫn giạt xa nhau, sóng hừng đông
quá hoang tưởng buổi đầu
(bâng khuâng đôi dòng buồn tủi!)
giữa bão táp từ hai bờ hoá biển mặn trắng phau.
địa cầu bùng nổ thông tin
khoa học ngỡ thần thoại giữa trần ai rất thật
trái tim xứ đen thênh thang
trong lồng ngực da vàng
nhịp đập Huế vọng vang tận sớm mai Đa-nuýp (*)
dẫu loài người vẫn bé nhỏ đến hư vô
quanh quả đất mênh mông thu gọn lại
trên bàn!
Cước chú của bài Địa cầu bùng nổ thông tin:
(*) Sông Danube (Chua thêm: 20. 03. 2005).
hiệu ứng nhà kính
có lẽ nào chỉ là người đẹp nhựa
nồng cháy hôn lên đôi môi chất dẻo rất tình
dưới những ống khói cuồn cuộn đen,
có lẽ nào đều là người máy
đâu rồi khí quyển thơ ca che mát hành tinh?
vi tính cho trái tim
quả bóng màu mua về cho trẻ nhỏ
nẩy giấc rong chơi cùng em theo khinh khí cầu
yêu dấu ơi, đừng nổ súng vào mộng tưởng
này là lập trình,
hạnh phúc la đà,
với bao đôi người tình tạm rời bùn đất,
kể cả những chiếc dù cấp cứu đời nhau.
ánh sao
sao đã nghìn năm tắt
còn lóng lánh từng đêm
cuộc tình xưa đã mất
còn long lanh mắt em.
liễu rủ
sông vắt lòng, trơ cát
cho mượt đồng mênh mông
suối tóc đành xơ xác
liễu xanh ru mộ chồng.
nến hồng
xoan xuân buồn gãy cánh
gục đầu vào dòng sông
tuổi hai mươi ngả lạnh
hong đời bên nến hồng.
hạt máu
bùn – mây, trong tượng thánh
thoắt xong, dựng đầy trời!
em – bền lòng đức hạnh
bởi một hạt máu côi.
tem thượng cổ và phố
bay về từ thuở hoang sơ
người xưa vấn khố cười ngơ với rừng
tem vang mang tác mịt mùng
gió miền tiền sử trần lưng thị thành.
tem điện tử và yêu
trắng chim câu vệ tinh xanh
quanh quả-đất-hoá-ngọt-lành-trái-tim!
cuống vi ba không lặng im
chớp hoài sóng bắc liếc tìm sóng nam.
tem thiên giới và đời
bay lên sao Thổ lam làm
quên đi bong bóng đầy tham si này
tem in vũ trụ trong tay
thắp trời viễn tưởng đắng cay tím chiều.
tem tuổi nhỏ và mộng
tem cách điệu rất phiêu diêu
bay vào lớp học sáng nhiều nét son
màu run nét vẽ ngợp hồn
gửi tương lai tấm lòng còn trắng tinh.
cơ khí
đẹp máy cày màu lửa giữa đồng mưa
sen đỏ của bùn, đoá hôn của ruộng cằn
– ngỡ cỗi cằn sức trẻ
xanh ngọn tóc, vàng hương rơm, nâu chim sẻ
bay lên từ vầng đông kia đang lầm lội
với gió mùa.
con gái làng và trạm giống
trăng rất thật là tròn đầy miệng thùng thóc sáng
anh thôi cuội, ta về với cõi người thôi! mặc nỗi
nhớ trần ai treo bâng khuâng vợi vời
chuyện thuốc giấu đa đề
trơ trọi và đá sỏi giữa trời xa đày ải
hãy thụ phấn cổ tích vào mùa xanh thênh thang
óng vàng bạt ngàn bát ngát mênh mang
và dưới vòm sữa mỡ màng em
tươi tốt giùm anh hai hạt noãn chói ngời.
xe máy và máy-cùng-hát
đàn đom đóm lên đèn vi vút trong giấc ngủ
quê xưa
giờ đây, màu trắng nê ông bình yên,
sao sao bỗng dưng hoa mắt
màn ảnh nhỏ thắp dịu dàng lời hát
nhưng đã đến lúc thế này chưa em,
dẫu biết tuổi đời
chỉ một mùa đom đóm lượn tìm nhau.
thuỷ lợi
anh đứng ngắm dòng kênh xanh long lanh
mồ hôi mặn chát
nhớ nao nao sợi dây buộc bụng thắt lưng
cho xanh ngắt ruộng đồng
giật gấu vá vai, còn cách nào khác
khi từ bùn đất bay lên
với đôi cánh tay không!
chữ thập ngoặc và kẻ sĩ…
trán ngời chất ngọc
ngạt dưới bùn rong
đen nghìn bão lốc
quăng quật chút lòng (*).
Cước chú của bài Chữ thập ngoặc và kẻ sĩ…:
(*) Bản đã xuất bản: tấc lòng.
Quốc Xã và Gơ-ben (*)
ba thầm bảy thét
không tin không im
triệu rỉ tỉ phét (**)
đầu rủ mắt dim!
Cước chú của bài Quốc Xã và Gơ-ben:
(*) Gœbel.
(**)Bản đã xuất bản: hét.
(Chú thích ngày 20. 03. 2005).
nghĩ về toà án
trắng đen tiếng buá
toả sóng – cáp quang
xéo vành móng ngựa
còn oằn nỗi oan?