MƯA TRONG KHUYA MÙA NẮNG
“chàng về, thiếp một theo mây
con thơ để lại đất này ai nuôi!”
(ca dao: lời Mẹ Âu Cơ)
em xa thẳm phía miền mưa
hai hôm xứ nắng vẫn trưa trọn ngày
khuya nay trở gió heo may
cho phùn bấc tạt lạnh đầy giấc anh
mỏng manh dáng cũ hiền lành
ngát mười năm thoảng nét tranh lặng thầm
thơ anh ngã nước tìm trầm
lạc rừng hoài niệm xa xăm, em buồn
bơ vơ hạt mặn nhớ nguồn
chắt chiu đãi cát yêu thương tuổi nào
vàng bay tay héo xanh xao
anh đau ốm lại rụng vào lòng em
sốt run đánh lửa mòn đêm
người tình ngậm ngãi đã mềm gót chân
ru con chuyện cổ ngại ngần
mưa em mưa Huế mưa ngàn xưa rơi
trong mưa nên bỗng nắng ngời
mưa thơm nắng mật biển đồi bên nhau…
em xa khuya lắng chìm sâu
vọng muôn tiếng sóng bạc đầu gọi em.
1994
Cước chú của bài Mưa trong khuya mùa nắng:
(*) Những bài thơ trong tập này, khi xuất bản, tôi không ghi năm sáng tác ở cuối bài. Có lẽ, cần ghi rõ ở bản chép lại trên máy vi tính này. Trừ một ít bài được sáng tác ở các năm 1975 – 1982, hầu hết số còn lại trong tập đều được sáng tác vào ba năm 1993 – 1994.
(Chú thích ngày 12. 03. 2005)
VỚI BIỂN
gió thổi lạnh bờ đời
sóng khuya mặn tình tôi
một hừng đông đến đắng
trong trái tim rưng nắng
hồn nhoà theo trưa sương
thuyền mờ trôi không phương
ngâm hoài trên bãi trắng
muống tím chiều hoang vắng
đêm xoá lấp hết rồi
sao rơi biển ru hời…
NHỮNG MÙA TRĂNG THU HUẾ CỔ
tặng Nguyễn Thị Thu Nguyệt
nhà rêu cửa vỡ gió hoang
gỗ oằn trĩu mái ngập vàng lá bay
màu xanh trăng,
trăng thu gầy
mọc từ lớp học sáng đầy phòng tôi
bạn bè một thuở khơi vơi
tiếng cười cơ khổ tiếng đời ngẩn ngơ
nỗi đau ghìm lại trong thơ
trời bát ngát núi rừng mơ ngợp hồn
hoa trên vết đạn, nắng non
gạch vôi mủn mục, biếc, ơn nụ mầm
lòng ngây ríu rít thì thầm
trước môi chờ, ướt trăng rằm trên cao
biết suốt đời sẽ nao nao
trán tinh khiết quá, nỡ nào, thưa em
rưng rưng cùng hát từng đêm
giữ nguyên sơ giữa êm đềm hoang vu
tháng ngày xa rất mộng du
ngun ngút xanh, mảnh trăng thu mãi về
rồi bao năm lạnh điên mê
buốt cơn hoang phế thèm nghe dỗi hờn.
BẤT GIÁC Ở SÀI GÒN
anh tìm một nơi lặng yên
chìm vào màu xanh cây cỏ
tan theo dòng sông tiếng hát ngoan hiền
cụm mây bóng ngã ao tù im vắng gió
có con ngựa buồn thôi khua móng vỡ
dây buộc vào thơ anh?
có độc mộc úp trầm không bến đỗ
vượt thác tuổi biết yêu
rồi cứ mãi tròng trành
chất giọng lắng hết phiền lo
thanh thoát trong lành
chẳng hiểu lời Di-gan
nhưng hồn anh du mục
thơ anh hát cùng em
trôi niềm mê vừa đánh thức
nhớ bụi đường xa, mơ tình yêu
như một mái nhà
cô gái nào là Tổ Quốc
trong tim ngựa chiều tà
và nguồn cội, bền lòng
phận lênh đênh rong phủ
nàng chỉ ở trong tim
nhưng chẳng thể tìm ra
cụm mây trắng ngủ theo tiếng em ru
bất ngờ là nỗi muộn màng gió hú
xanh cây cỏ dịu dàng
giọng em xanh tính nữ
như đưa thơ anh cùng ai
qua hoang mạc phố làng…
để thành biển đời xanh,
tóc em chảy từ tín ngưỡng thi ca
rất con người
khát vọng thật người
và chỉ yêu dấu cõi đời
dẫu đời dựng thác ghềnh hiểm dữ…
ngựa lại xoải dặm hồng,
thuyền chở mây lướt sóng
giữa mênh mang…
NHỮNG NÀNG TIÊN CỔ TÍCH
các em thoảng qua ta. Như nắng
sáng loà đêm. Như mưa,
rêu phủ cả hừng đông
em lửa cháy trái tim này tro bụi
em giá băng nghẹn tím mực máu hồng
tình yêu xua hư không và nỗi chết
(rợn ngợp hư không nỗi chết khoả tràn)
các em thoảng dịu dàng hương, mất hút
và mất hút dù lạnh buốt, chang chang
ta hát tủi buồn. Và ngất mê. Và say đắm
yêu các em rục nẫu xác hồn mình
ta ăm ắp. Ta nguệch ngoạc phơi trần trên giấy
ta đổ vỡ chảy đầm bầm tối lũ thần kinh
mười bảy thắp. Tắt ?iếc câm hai tám
các em thoảng,
nhưng diêm nhưng bão. Nến tàn
em trắng em hồng em vàng em biếc
ta bay bổng mây trời thõng rụng khăn tang
nửa đời xế. Chiều hoang Từ Thức
ta nhớ ta và mộng mị. Khật khờ
lững thững bước. Thiên thai đồi và biển
bao nàng thơ còn nhớ gã sầu thơ?
GIẤC RƯỢU ĐÙA GIÁNG KIỀU
TRONG XÓ NHÀ
anh lao vào vệ cỏ xanh
bấu ghìm quả đất xoay quanh mặt trời
cho đôi chân tựa mây ơi
hai tay xô xuống: khoan trôi sáng này
và anh lăn ngược đà quay
cản chiều quỹ đạo: đừng bay vội vàng
bên em bỗng sợ thời gian
đâm lo cõi lụy nổ tan với tình!
cụng li rót ngọt chúng mình
chợt bùng gió, lịch bung đinh, gió lùa…
đôi khi huyễn mộng rất đùa
môi cằn nhạt thếch chưa chừa rượu điên
chào công nguyên cũ buồn phiền
số không lăn bánh qua triền tương lai?
chất truyền kì lút hai vai
lái xe viễn tưởng tìm hoài Bích Câu.
VỀ QUÊ
được phong phanh thuở nọ
quần màu đất nón cời
cùng trâu soi bùn nước
đều là ruộng: mỉm cười
bao năm lạc vào phố
mùi hôi trâu nhớ sao!
ta nặng qua sông rộng
trâu nhẹ thênh làm phao
bước mỏi trên đê cỏ
trâu cõng về xóm nghèo
nửa khuya thành sương biếc
bỏ chuồng, mây bay theo
ta thương ngàn năm cổ
trâu muôn xưa mệt rồi
chào máy cày gặt đập
hai đứa tìm xanh ngơi.
HÀNH LANG GIẢNG ĐƯỜNG
TRƯA VẮNG
xin nâng niu bàn tay em
soi vào vạt nắng ngã mềm bên anh
ngón hồng phơn phớt mờ xanh
trôi trên lụa ngát mát nhành thiên nhiên
lướt lên mạch đập lo phiền
phả hơi thở rối xuống triền tóc tơ
nhẹ rồi ngày tháng nghi ngờ
khi em trao trọn đôi bờ môi trinh
tan rồi bóng tối khổ hình
đọng thâm quầng mắt bởi tình hồ như
(anh ngu đần thuở tương tư
tin nụ hôn hơn ngàn thư mặn nồng!)
bâng lâng nắng trắng và trong
nét xinh cổ điển nao lòng ngẩn ngơ
“em-tôi” mắt ướt bao giờ
thấm loang ngực lụa học trò, ngoảnh xa
anh thèm siết khẽ tay ngà
cho em vỡ tiếng khóc oà nhìn anh
rất con trai anh dỗ dành
rất em, con gái ngoan lành, “à ơi”…
kiếp ve cát bụi lâu rồi
bay lên, xin mãi giấc đời long lanh
đất trời nghiêng rộng vai anh
đã ra người khi được thành Người Yêu.
LÊ THỊ HƯƠNG SEN THÀNH CỔ
mười lăm năm đắng tình xa
hương sen thành cũ thoảng nhoà tóc cay
tiếng ve nhạt nắng thanh gầy
áo xưa bảng lảng trong mây trắng chiều
quán vườn gác vắng bóng xiêu
mắt trân trối ngó tường rêu, ướt mờ
cho tôi bật khóc không ngờ
xé lòng lang bạt cuồng mơ, thuở nào
môi khô đã mặn ngọt ngào
em còn trao lụa trắng vào đời đau
gác trưa suýt lỡ hoen nhàu
em thương tôi đến vùi màu mây bay
tôi điên? như một kiếp say
trước niềm phụng hiến chắp tay tôi quỳ
gã trầm tưởng có ra gì
thân lãng đãng với lối đi thác ghềnh
thơ tôi rồi mãi lênh đênh
vọng làn lụa trắng buồn tênh sen chiều
ủ hương ngơ ngẫn tiêu điều…
hoa râm mây trắng cười kiêu, ngạo mình.
QUÊ QUÁN
“khước vọng Tinh Châu thị cố hương”
(Giả Đảo: Độ Tang Càn)
một đời cơ hồ lạc xứ
ở sông này nhớ núi kia
lòng vọng về bao phố cũ
ngỡ từng làng xưa chưa lìa
hồn quê vời vợi giấc khuya
lầu năm nghe xoan tím ngát
xanh dương rì rào trắng cát
sóng biển rừng sâu nao nao
ngựa xe hàng hiệu lao xao
đồng vắng văng vẳng như nhạc
mắt ghi kẻ chợ phút nào
đảo hoang, tưởng thầm se sắt
lắng trĩu và xao xuyến hát
ví dặm ấm mấy miền thương
bay bay theo chim thần thoại
dã sử bâng khuâng trầm hương
chon von lí bắc kênh mương
cải lương xề xang xa thẳm
tình sững tương tư Mỵ Nương
cầm tay đào tuồng yếm thắm
giạt tận nghìn sau nồng đậm
ngoảnh nhìn nghìn xưa rộng dài
trái tim lăn tới tương lai
dấu vết trập trùng lặng ngắm
quê quán thơ ta nhiều lắm
ngày đêm mê mãi u hoài
yêu quá dáng người nết đất
nơi nơi xa thành thiên thai.
LỤC BÁT Ả ĐÀO TRONG BÓNG MỜ
liêu trai đưa lối dẫn đường
chốn đoạn trường vẫn đầm hương đàn bà
đạm tiên nhang khói la đà
hồn trà hoa nữ sương pha thuý kiều
đời mưa gió giạt tình phiêu
chớp nhoè dáng tuyết trong chiều mắt em
loã lồ khoác lụa sóng mềm
thuyền nan Huế nát lạnh đêm Sài Gòn
lời kĩ nữ Hà Nội hơn
ánh đèn màu lịm môi son Hải Phòng
giọng ca ma tuý máu ròng
thần thiêng nhà thổ lên đồng lả lơi
cô Cầm mộng mị chuốc mời
Nguyễn Du ngó sững nỗi đời động kinh
Tú Xương sặc sụa rủa mình
hát thề, nhớ mẹ, rượu ninh Tản Đà
rơi trôi về cõi xưa xa
tay em níu lại thêm ngà men say
chập chờn huyền hoặc vơi đầy
tiếng đàn tắc nghẹn, kèn cay đắng gào.
MƯA MIỀN CAO
nghe bay bay từng ngày mưa
lạnh tê hạt biếc gió lùa ngoài sân
bâng quơ thoảng nắng phân vân
hồng mơ, vàng, thoắt trắng ngần, thoảng qua
đất trời xoay kính vạn hoa
lũng đồi hoa và hoa và khói sương
ngập ngừng khách lạ ven đường:
tôi tìm tôi giữa vô thường, bơ vơ…
MÃI TÌM MỘT NỬA TRÁI TIM
một phiến ban mai biếc
rơi khẽ vào lòng anh
đã phế tàn củi mục
bất ngờ rưng rưng xanh
lại chồi non hoa ngát
may đời chưa tro than
chút tình bên cửa sổ
bướm bay hay nhành lan?
cánh tím lay niềm nhớ
bay hoài không tới nơi
chỉ cách tầm tay với?
sao đậu trên tóc người?
em – búp bê tuổi nhỏ?
thương tự thuở nằm nôi
ba mươi bảy năm đắng
cục đường xưa đâu rồi?
ca dao hoài ngọt lịm
em mãi hoài thơm môi
đau thân anh tiếng mọt
ngỡ nát bụi khắp trời
em – đoá hồng tấm bé?
anh – thỏ nâu ngây ngô?
sững nhìn bao dáng nét
ngỡ quen từ nguyên sơ
đến khi em trắng tóc
và anh cũng bạc phơ
gặp nhau còn ngơ ngẩn?
ngỡ quen muôn kiếp xưa
anh – thằng khờ mất bóng
tìm gương mặt tình yêu
tận hồng hoang kí ức
trên câu kinh trang Kiều?
anh tìm em biển bắc
anh tìm em rừng tây
gã đa đoan tuyệt vọng
hết nửa đời trắng tay?
anh – kẻ đùa thượng đế
bão xé ngàn ngàn năm
tìm nửa kia thất lạc
ôm nhau để hoá trầm
anh về khung nắng cũ
em học bài, hương mơ
thoảng lên trang vở trắng
mực tím hoài chuỗi thơ?
lan dáng rồng ẩn hiện
trong vô thức bồng bềnh
bướm tiên ngời gỗ mục…
em – hồn anh thênh thênh.
ĐIỆU MÚA XANH
DÁNG HÌNH SÔNG NÚI
tuổi tôi xanh biếc tình cờ
khi về ngồi lại bên bờ dòng xanh
bất ngờ sương sớm ngoan lành
nhuộm vào sông nước
thoảng thành lụa xưa
bỗng dưng trời đất xoay mùa
tôi đang mười bảy em vừa rằm giêng
say đêm múa khúc ba miền
áo tứ thân nón che duyên ba tầm
mái nhì bát ngát xa xăm
phù sa vọng cổ phương nam ngọt tình
lạ gì cô bé xinh xinh
chợt như Đất Mẹ dáng hình như bay!
mơ mơ sông biếc lòng mây
tôi xanh mộng tưởng hồn đầy sao xanh
bờ xanh ghế đá chẳng đành
cùng dòng nước chảy nhanh nhanh tháng ngày
bao giờ cầm được bàn tay
đưa em đi khắp sâu dày dân ca?
bây giờ râu tóc phai nhoà
long lanh lụa biếc quê nhà, nghe xanh
hương trăng bồ kết lá chanh
tà xanh rất thật quấn quanh chân mình?
TRƯA TẾT THĂM BẠN CŨ
tiếng gà gáy bất ngờ ngỡ quá xa xưa
giữa xóm lạ Sài Gòn, nguyên đán nắng
cơ chừng mênh mang với gió bao la
tre xao xác hương rơm nồng yên vắng
tiếng gà thăm thẳm giạt lòng xa mơ
anh muốn bay quên bồng bềnh quên hết
quên giòn giã pháo quên rực rỡ hoa
và phơi phới đường cong khắp phố phường hồng biếc
sao anh nhớ từng cơn mưa phùn
ấm ngọt gừng cay chén trà khói ngát
bâng khuâng sầu đông trải tím cội mai vàng
xoa dịu bàn tay gót chân nứt khô dầm bùn tháng chạp
tiếng gà Sài Gòn đánh thức trong anh
nỗi mơ mộng học trò làng đã ngủ
lạc loài tiếng gà đầu anh cúi rũ
nhớ thơ ai khắc dáng ngồi anh năm nao
như dấu hỏi im lìm.
ĐẠI NGÃ ƠI,
ANH CHỈ LÀ THÀNH TỐ CỦA EM
I
… bè lóng lánh giữa nghiêng chao
là trăng trắng ngợp phương nào xanh dương
là mặt trời ướt mọng sương
em nung cháy chút bất thường trong anh…
II
… mịt mùng mây bụi sinh thành
tỉ năm thăm thẳm đã đành nguyên sơ
mang mang mông muội mù mờ
chạm nhau phát sáng tình cờ thấy nhau
nhờ em anh biếc một màu
lòng anh bát ngát đến đâu? bao giờ?
ôm em, anh cũng ngẩn ngơ:
trăng sao quả đất hồn thơ mặt trời…
tay anh, ngọn gió chơi vơi
cõi thơm vệ nữ xa vời cỏ non
nóng ran ơi nụ môi son
và còn vô tận anh còn mộng mơ
hư không, không bến không bờ
không không có có không ngờ có em
có khi bay lượn êm đềm
bùng bão tố vẫn dịu mềm khi không…
THÁNG GIÊNG CÙNG HOANG DÃ
I. GIẤC NGÀY
chim chuyền cành muộn bâng quơ
trái quên rụng vỡ giấc mơ thở dài
tím hồng ngái ngủ, trưa phai
giật mình, khép lá cho gai đau mình.
II. LỜI CỎ
ngất ngơ cỏ cú ngoài đồng
đời thừa mọc giữa phiêu bồng, gắng xanh
nỗi đau muôn thuở không lành
tìm ra đất sống nỡ đành “kiếp sau”!
III. HẠT
gió lùa với bụi tới đây
đành đâm rễ nõn thì bay lá vàng
xưa sau tầm gửi vô vàn
có chăng phận mọn giữa ngàn trùng xanh?
IV. VÀ RONG
luơ quơ lay lắt dập dềnh
nương thân vào nước bồng bênh bềnh bồng
thôi mơ đời cá bơi rong
sao ru con sóng lặng dòng giạt xô?
MÙA XUÂN
SÁNG HOA ĐỒNG TỬ TRONG ĐÔI MẮT
u uẩn không nguôi chút tình lãng quên
trang thư em mở ra khung trời chưa hề xưa cũ
tháng năm ngày đêm rơi dần vào giấc ngủ
cuối cơn mê dài hoài niệm sáng ra
người con gái thuộc tên nhiều loài hoa
không muốn gọi hoa không tên là hoang dại
xao động học trò phập phồng ngực trái
thơ mông lung sao chẳng nỡ vô đề
ai cũng có một cái tên để nghe
để đoán hiểu mình từ người khác gọi
tên anh, mẹ cha cho tự thuở nằm nôi
chỉ âm thanh dịu dàng mới thực anh
trên môi em dịu dàng giọng nói
không là hoa, chưa là thơ, nào hẳn là bóng tối
đâu được hừng đông như em đã biết rồi
thư em gọi nơi xa anh nghe niềm yên tĩnh
sau rất nhiều buồn khổ đãi bôi
và chừng như tất thảy đã muộn rồi
đắp trang thư lên mặt
cả vòm trời sụp xuống
nhắm mắt lại anh lặng lẽ nhìn anh
miền thanh tịnh – một vùng hoang tưởng?
dăm tập thơ, từng mùa gió chướng
thổi xạc xào qua mấy nẻo hoang mang
(anh thảng thốt nhặt gom từng hạt sữa
từng hạt đầy trong cuồng phóng miên man)
anh nhớ em, thương bông trắng ngụy vàng
tận vàng nhụy trắng bông xanh lá
trên nghiên mực đen tanh đầm hạ
dựng búp bút lông nở đoá phật bà
anh yêu em cùng yêu tất cả hoa
có hoa vô nghĩa bởi anh chưa hiểu nghĩa
anh đậm tình, đa mang đa lụy
yêu vô biên thành kẻ phải yêu mình!
bao đoá yêu không tên của anh bé bỏng xinh xinh
thoáng hiện giữa gai góc đời rồi mất hút
anh đành gọi tên anh
thầm vọng chút yên bình
dẫu quá cổ tích xa vời, sao anh vẫn thương
đứa trẻ bơ vơ cầu khẩn bụt
dịu dàng ơi, sao anh muốn khai sinh lại đời riêng
để tìm hạnh phúc
hai nụ cười vui bên triệu nụ cười
thư em gọi giùm tên anh trong cơn đau u uất
tịnh tâm mở sáng khung trời,
đôi đoá hoa trăm cánh sáng đôi ngươi.
CHỐN CŨ
bồng bềnh phố nhớ xưa xanh
lưng chừng trời ngỡ tròng trành cùng mây
tôi say dù ở đất này
nghe xa lăng lắc vẫn đầy lòng sương
như tan ra khắp ngõ đường
tìm quên khung cửa đèn suông lạnh hồng
tình trôi hút giữa mênh mông
miền vời vợi ấy còn không thoáng nào.
GỬI CHÀO LỘC BIẾC
I. NGOẠI Ô
sớm mai quán lạ nào đây
nâng trong tay chén trà đầy nắng thơm
bạn ngây hồn theo hương rơm
sắp xuân sao lúa vàng hươm lòng mình.
II. NHỚ MỘT NƠI NÀO
tình ai độ ấy giêng hai
mơ hồ gió núi bay hoài trong mưa
giờ đây nắng sớm đã trưa
suốt năm mù mịt giao thừa chưa tan.
III. TRƯỚC MẶT
nét xuân viết tặng hồn đời
cứ xa xăm mãi xa xôi xa vời
mang mang trang giấy tinh khôi
sao mai chữ biếc mọc rồi mờ xa!
IV. MỘT CHIỀU THANH ĐA
bềnh bồng lòng bỗng nơi nơi
hương men bến vắng góc ngồi đung đưa
lục bình tím ngát hơi mưa
tôi như neo lại như vừa trôi đi.
ĐƯỜNG MƯA KHUYA HỌC TRÒ
VÀ LỜI KINH TÌNH YÊU
hạt mưa trong veo và tím
vòm cây óng ả long lanh
sông ngát đen trôi nhoà ánh điện
lặn vào ngực tôi một vầng trăng xanh
tôi đói và rét mướt nhớ
mơ bàn tay ấm tay mình
tôi khát lời em yêu dấu
thơ tình học trò nồng nàn,
là tiếng kinh gõ nhịp trái tim
tuổi hai mươi sao không buồn áo rách
giày vẹt dép mòn khuya khoắt lang thang
lãng mạn quá hồng cái nhìn quá biếc
chấp nhận cuộc đua với khởi điểm phũ phàng
tôi chấp nhận thiệt thòi, mỉm cười trong mưa
và bước
làm sao có thể đứng yên như hàng cây trăm tuổi
vẫn trổ lá hồn nhiên
làm sao như sông cam lòng tan vào biển lớn
sao để tình ta yêu nhau
trong khắc khoải muộn phiền
mưa đẹp quá, cây và sông quá đẹp
nhưng tôi còn quá trẻ chớm thương thân
tôi chưa sống nỡ nào hoài cổ
hừng đông mọc cùng giọt lệ trong đôi mắt
thâm quầng
lang thang, mưa, mưa, và bổi hổi nhớ
yêu em tình yêu trời đất quê nhà
tôi trải lòng ra với ruộng rừng,
em chỉ dám ước mình là nụ hoa bé nhỏ
em mong mình là cánh bướm êm đềm,
tôi muốn ôm vào lòng cả cõi người ta
rất thủ phận sao nôn nao hăm hở
miên man đẫm mưa đói lạnh một mình
mưa, mưa, mưa, sợi mưa tím buốt
yêu cả mênh mang thành kẻ thất tình
nào ai muốn sống để gục đầu hối tiếc
tuổi già úp mặt vào hư vô!
tôi yêu em trong niềm chia biệt
em yêu tôi nhằm một gã điên rồ
đèn đường tím, khuya khoắt mưa, mưa, se sắt
tôi tự nguyền rủa là kẻ bi hài
ném thân phận vào đêm hun hút
đêm ném về tảng đá gù vai
tôi tập mỉm cười dưới mưa và bước
trăng lặn vào tôi thơm ngát trong ngần
da diết yêu em, và chỉ yêu nhau chừng như chưa đủ
dẫu đoá hôn rực ấm lời kinh từ tình ta
vỗ cánh vang ngân
sông óng ả đen, ơi vòm cây lộc nõn
quá yêu trần gian tôi thành kẻ thất tình
đào huyệt chôn mình khi hừng đông vừa mọc
tuổi hai mươi vào đời như một âm binh
một âm binh trong khuya khoắt rét
vất vưởng trần ai để trả nợ đời
làm gã sinh viên một thời đói rách
thất tình em bởi yêu quá Con Người
thất tình cuộc đời hỡi cuộc đời quá đẹp
tôi là đứa trẻ thơ ôm trăng biếc bồng bềnh
kẻ lãng mạn đã trăm lần thua thiệt
bay trong mưa lảo đảo lênh đênh.
VỀ NGHE MƯA TÍM
“bồi hồi áp má thật lâu
khoai thơm, ngon, ấm, nhớ lần đầu môi hôn”
(TXA.)
mai anh về Huế nghe mưa
ngồi trông sợi tím giăng thưa cuối chiều
tìm trong lớp lớp xanh rêu
nụ hôn ngày đó rất liều gửi em
như ca dao ngọt và mềm
vút từ sông nước hồn kềm được đâu
nâng hoa môi ghé thật lâu
phong thơ cuốn vội gai đau mực nhoà
tím nhưng nhức hạt mưa sa
bay thơm niềm nhớ thấm qua nỗi buồn
bao năm xa biệt phố vườn
có về cũng chỉ ngùi thương chúng mình
mưa ngan ngát man mác tình
mơ đoá hôn tuổi lung linh lại hồng
xin dầm mưa thuở long đong
sống phiêu bồng Huế, tím lòng yêu em
anh về ngồi sững bên thềm
trông mưa tím suốt ngày đêm vạn mùa
nghe thâm trầm Huế thầm mưa
gã học trò đã già nua mai về.
ĐÀ NẴNG
MỘT THUỞ TẢN ĐÀ
“trái sim trổ tự đất nâu
lỡ yêu trái khế biếc sau quầy hồng”
(TXA)
cô hàng sách tiền kiếp xa xưa
giáng xuống đời ta năm mười bảy tuổi
bình dị hiền lành (như trái khế chua!)
ta đành chết sững ngắm hư vô đắm đuối
ta, gã nhà quê lớ ngớ lơ ngơ
thơ viết tặng em học đòi kiêu bạc
giấu chút tủi thân giấu trời bão táp
Tản Đà nhìn ta say khướt tự đùa
giữa Đà Nẵng lênh đênh túi rỗng
rất yêu đời lại bất cần đời
thú đau thương, khốn cùng hạnh phúc
(cả nhà rèn chí ta,
ta thành “cuồng sĩ” nợ đòi!)
chất Tản Đà nhập vào ta có cổ lỗ già nua
em thích ô mai viễn mơ tuổi ngọc
tâm hồn ta đa tình và ngốc
sách triết đầm đìa bản mặt mốc meo
ta, gã man di suốt đời ruổi theo mộng tưởng
thất tình em, thất tình hoa tình đời
quằn quại liệt mê trong hầm tối
cái đau như chẻ đầu ta, một kẻ cọc còi
chỉ là tên say thơ mang trái tim ruộng đất
lỡ khát quả khế chua quý tộc, xé lòng
đến bao giờ, đến bao giờ khế ngọt?
Tản Đà cười ngông nước mắt chảy ròng
dẫu sao vẫn ơn em, tiểu thư hàng sách
em, một dáng dung đôi cánh trắng thiên đường
riêng lạy tạ xe bánh mì vỉa hè cứu khổ
thương “lão học trò” ốm đói văn chương.
THƯ TAY, KHUYA QUÊ BẠN
giêng hai lộc biếc nơi đâu
nghe thu se lá vàng màu tàn thu
bờ sông sóng vỡ trăng mù
bồ câu cũng rã rời gù đâu đây
xe khuya chìm hút, chưa ngày
thềm nhà rêu xứ hoa này chưa hoa
phong thư đất khách đường xa
chừng như bổi hổi run nhoà ngực tôi
thương niềm tối ruộng tím đồi
phút trao có thắp nụ chồi tình ai
khi không lòng bỗng nhân hai
miền trong chớp bể nguồn ngoài quê mưa…
THẢNG THỐT VÀ NHỚ
I. GIỌNG QUEN XƯA
thuở nào biếc với núi đồi
dòng sông cài cánh bèo trôi ngát tình
đã thành thác hát cho mình
tôi nghe bạc tóc lặng thinh cúi đầu.
II. THOÁNG NHI HOÁ BÂNG QUƠ
sợi tóc bạc rụng xuống hồn tôi
(cánh diều lao đao buốt giấc trưa chới với
như đứa trẻ xa nhà tủi buồn trân trối)
chả ra sao đã quá nửa đời rồi!
III. MỈM CƯỜI
khuất trong phố bụi lâu rồi
trái tim sao cứ rong chơi nơi nào
say biển biếc ngợp đồi cao
mở hai con mắt chiêm bao chính mình.
SỚM MAI QUÊN TUỔI
I. ĐÔI MẮT EM
với hai quả đất và hai vòm trời
tôi được nhân hai thuở em trìu mến
chấm sao tròn long lanh quyến luyến
hay bong bóng bay
tôi níu giữ giữa vô cùng?
đã vỡ tan, bao giọt xé cay, vụn vỡ
tôi nát tan, chia trăm mảnh thơ buồn
giạt ngoài chân không
hư huyền cùng tuyệt vọng
làm sao về trong lòng mắt người thương?
II. MƯA NGOÀI HIÊN
đẫm ướt gương mặt hai mươi
long lanh mưa
mướt đen tóc vai thơm hồng lụa trắng
ngời niềm hân hoan trong veo mưa
em, đoá thiên nhiên,
nhỏ vào tôi ngát hương từng giọt nắng.
NGỌN NẾN NGƯỜI XƯA
nén mình nghe tiếng non sông
đời bao bước ngoặt, tấc lòng sáng soi
gươm nhân nghĩa, giặc tan rồi
tự do, thông vút, máu rơi, đỏ cành!
vẫn lồng lộng ánh trăng thanh
nụ cười ưu ái, hồn xanh dáng tùng.
KHUYA KHOẮT Ở PHỐ
bỗng dưng rớt xuống phố phường
theo cơn gió cuốn, mười phương gió gào
may lòng chưa gợn lao xao
hỡi phù hoa rất chiêm bao ở đời
lắng chìm hẩm hút lâu rồi
tóc xanh, hồn đã trắng ngời bạc phơ?
lầu cao xe chói khật khờ
tay cầm lên mấy tập thơ khóc ròng.
CÂU HỎI NGHÌN XƯA CA DAO
quá yêu Hà Nội trong tôi
vọng bờ trả kiếm xa nơi chân trời
nghe giọng nói đã thương rồi
mãi ngần ngại sẽ quen người thầm mơ
kẻ sĩ chí sờn, sờn thơ…
hồn nghiên ngón bút bao giờ vẫn hương!
Sài Gòn quán nước lề đường
thoáng em cổ kính đời thường, ngấm say
giấc rồng bay ngập ngừng bay
thuở hai mươi vỡ, tôi lay tôi về?
LÀNG CŨ Ở SÀI GÒN
tóc bay sương trắng
đất trời
xa
may không mãi mãi
vời vợi xa
trót về nương bóng
chiều tà…
mẹ nay vào phố
– quê nhà bên con.
TRIẾT NHÂN ĐÁNH THỨC
“từ bi hỉ xả là sợi dây nối liền loài người
không có đẳng cấp trong nước mắt cùng mặn
không có đẳng cấp trong máu cùng đỏ”
(Phật Thích Ca)
… rách tuơ bước giữa ban ngày
ngọn đèn thắp sáng trên tay tìm người
con người đâu? con người ơi!
phố phường thú lạ nhe cười ngu ngơ.
… rời cung cấm buồn sững sờ
đời chia cao thấp bậc bờ, khổ đau
thương lệ mặn, máu một màu
ăn mày lòng thiện vá nhàu cà sa.
… sợ đau cỏ dại sương nhoà
con sâu cái kiến kiếp xa luân hồi
héo gầy thiền sáng đôi môi
mắt nhìn, tay khẽ quét rồi đặt chân!
… tự quất roi nát xác thân
quỳ trong hốc núi mục dần xương rêu
mót lúa đồng lạnh tiếng kêu
xin như chúa với mái lều trần ai?
… niềm đau Do Thái chưa phai
nước thiên đàng trong và ngoài mung lung
ngóng ngày phán xử cuối cùng
xê-da giết, giết rồi dùng, lệch sai.
… nghìn năm trái đất thở dài
biển tràn nước mắt vỗ hoài đông tây
nỗi vĩnh hằng quá đoạ đày
đạo vốn đời, đạo giờ đây rất đời. (*)
Cước chú của bài Triết nhân đánh thức:
(*) Tiêu đề của từng khổ thơ, theo thứ tự:
1. Diogène “Cynique”
2. Phật Thích Ca
3. Thiền sư
4. Nhà ẩn tu Thiên Chúa giáo
5. Chúa Jésus Christ
6. Đạo đời
(Chú thích ngày 17. 03. 2005)
HƯƠNG CỦA XA XƯA
I. TRĂNG
yêu đằm thắm vẫn vô bờ
em xanh gầy, có bao giờ thương em!
tôi lênh đênh dọc đường đêm
ngờ đâu về đứng trước thềm nhà xưa.
II. SƯƠNG
mưa, mưa, em và tôi, mưa
những mùa ríu rít gió lùa ta bay
cây vườn hạt rụng khuya nay
vẫn em trong vắt trên tay chai bầm.
III. RƯỢU
vẫn em giọt ấm lặng thầm
chắt từ be cũ bao năm chôn vùi
gác đen tối thẳm mù đui
tim say lửa biếc ngậm ngùi rưng rưng.
IV. SAO
hát câu thơ tím nghẹn ngừng
ngõ quen mãi cứ lạ lùng cùng tôi
cơn mê phiêu hốt qua rồi
ngước nhìn lóng lánh sông trời vẫn em.