15
LẰN ROI
mẹ ơi
con không trông chờ một độ sáng
cần thiết nào
trong con người ấy
khi ngọn lửa ấm nồng đã tắt
bài học thấm thía
với đời, không thể sống nổi
bằng đầm đìa nước mắt
con tin vào sức mạnh của chính mình
như Đất
sau vầng trán mỗi người cũng chỉ
là Đất
nơi từ đó mọc lên mái tóc óng mềm
và làn hương trí tuệ!
con kính trọng ánh sáng ngọn nến
đương đầu với bóng tối
không muốn nhìn mồ hôi thành nước mắt
bài học từ nghìn năm và đời mẹ
hãy khóc nỗi khổ đau bằng mồ hôi
tuổi thơ con đặc quánh bóng tối
nếu mẹ không là mẹ
và sẽ tối hơn bóng tối
nếu cha không là cha
nếu chú không là chú
thắp lên ngọn lửa sáng
ròng ròng nóng bỏng mồ hôi
tuổi học trò tím mặt tủi cực
trước se sua vênh vang
dẫu rất hồn nhiên rất bản năng
của chúng bạn chưa biết đói khát
rách rưới!
sao quên vị cay và đắng
bởi cặp sách cũ sờn
đôi dép mòn đế đứt quai
trước ánh mặt giễu cợt ngây ngô
tiếng cười ác độc thơ dại!
có di truyền và đột biến
trong con chăng
nỗi uất hận của cha
niềm phẫn chí của chú
tạ ơn mẹ lòng nhẫn nại sớm hôm
tảo tần thầm lặng
đậm hương mưa dầm tê tái
và dù nắng lửa
lòng cát trắng luôn luôn dịu mát
đằm thắm trong con
khát vọng!
lằn roi chú đau đời
như quất tuổi thơ con:
gắng học!
cha rơi nước mắt xuống đôi nạng gỗ
ướt trang sách con:
gắng học!
học, đó là lối thoát cuối cùng
không cách nào khác!
học, như một thách thức thân phận
con, con gái nhà cùng đinh
con không muốn nhận quà Tết
bọc giấy màu rực rỡ lòng bố thí
con không muốn nhận quà khuyến khích
hoa hòe xoa dịu kẻ nghèo khốn
cuối năm
để chụp ảnh triển lãm hào quanh người
giàu
con phải là người chiến thắng
bằng chính khối óc sáng lòa của con
phần thưởng
phải chói ngời căn nhà lá dừa ọp ẹp
mái tôn rỉ rét!
phải trở nên quý báu
những chiếc áo rách!
phải trở nên cao sang
những nốt chai sần bốc vác!
ôi nụ cười
trên gương mặt cha tàn phế héo hắt
trên gương mặt chú nát rượu uất hận
trên gương mặt mẹ hốc hác buồn lo
cảm ơn mẹ, dòng sông thầm lặng
đằm thắm trong con
khát vọng!
và bây giờ, mẹ ơi, con của mẹ
người đàn bà ba mươi tuổi,
bơ vơ, mồ côi
chẳng lẽ gục đầu bên tiếng đàn bầu
nghe chú trào nước mắt
khi người ấy đã phủi tay ra đi!
ngang trái đã quất lên số phận con
và cháu mẹ làn roi:
với đời, đừng trông chờ ở người khác
đừng trông chờ, không trông chờ,
tôi ơi!
con xin thắp lên trên bàn thờ
và trong ngực con
hai ngọn nến
ròng ròng mồ hôi không phải nước mắt
tỏa ánh sáng, lung linh
giạt xô cùng bóng tối.
16
NỬA KIA CỦA SỰ THẬT THÂN XÁC…
cơn mưa rào buổi chiều tạt vào cửa kính
mát lạnh không khí đã được điều hòa
những đồng sự cùng tôi trắng toát
áo quần trắng
một gò bụng nhô cao trắng màu da đàn bà
vuông vải trắng khoét lỗ
dưới độ sáng vài trăm ngọn nến của
chùm đèn
dao mổ trắng sáng trong tay
thoáng chút đa cảm
tôi sắp tàn nhẫn rạch xuống Cái Đẹp
(có phải chút đa cảm lúc này đồng nghĩa
với bất nhân?)
người mẹ bốn mươi lăm tuổi và bào thai
con so đang cần cứu sống
cắn răng rạch mũi dao, máu tứa
máu thấm vào ga trắng hồng tươi
nước ối tràn
đứa bé đỏ hỏn òa khóc sau cái phát khẽ
vào mông
những tiếng cười vui sau khẩu trang trắng
kim chỉ khâu và liều thuốc hồi sức
một ca mổ
nhẹ nhàng và dịu dàng
người đàn bà bác sĩ ba mươi tuổi
rời phòng mổ, đứng nhìn mưa
nền trời lóe chớp như dao rạch
con dao thời trung cổ
con dao kinh viện, con dao khổ hạnh
Đông và Tây
đã rạch xuống thân xác đàn bà
thân xác loài người…
ơi một Con Người vừa khóc ngợp tiếng thở
đầu đời
khỏe hồng xinh xắn
có lẽ đang tràn ra những rêu nhớt xanh
đen tích đọng khi còn trong lòng mẹ
Con Người khởi đầu từ lòng mẹ, khác chi
hạt lệ hạnh phúc, khổ đau gieo xuống
đá xám cát trắng phù sa sau vầng trán
mầm sống tươi đẹp
như hạt thóc gieo trên bùn…
dạ con tròn quả bí
mạch máu là thân dây
thức ăn hằng ngày khác chi phân bón…
vinh diệu Đất, vinh diệu Phân Bón
vinh diệu những thước ruột chất chứa
Phân Bón thối rữa trong bụng Đất…
Con Người! Con Người là Đất!
người đàn bà bác sĩ ba mươi tuổi
sau ca mổ cứu sống người mẹ và bào thai
đứng nhìn trời
sấm sét rạch nền trời, mưa xối xả
vớ vẩn, bâng quơ
tập lại nụ cười đã quên, thanh thản
vâng, đó là nửa kia của sự thật tình đời
buồn gì đâu hỡi sự thật cũ mèm!
ngoài kia,
mưa xối xả cơn mưa chiều
rạt rào
thanh thản
ơi cháu bé đỏ hồng xinh xắn
ơi Sự Sống!
cơn mưa chiều triết lí vu vơ
có lẽ nên chuyển bệnh án trái tim tôi
qua ngành tâm thần chăng?
người đàn bà bác sĩ ba mươi tuổi
mỉm cười tự giễu
dắt xe bước dưới mưa
giật mình gặp lại chính mình
phóng xe nhanh về trường mẫu giáo
chạy trốn chính mình
ơi đôi mắt nâu trẻ thơ
ơi tiếng cười trong veo nước suối
người mẹ thảng thốt kêu cứu đến con mình
xối xả cơn mưa chiều
con ơi, mẹ sợ hãi một mình.
17
ÁM ẢNH
đêm khuya
quạt máy thổi cơn gió dài vô tận
người đàn bà nằm bên con
bay lên bay lên cùng giấc mơ níu vào
bồng bềnh mây hồng
gương mặt thiếu nữ mười bốn tuổi trẻ con
thiêm thiếp xanh xao
phòng hồi sức thoảng hương không khí lạnh
bên kia vách kính ngăn, lồng kính sơ
sinh non tháng ấm
đứa bé dị tật ngon giấc hồng hào
vô nhiễm niềm đau thân phận
hơi thở đều, nhịp tim khỏe
bên này, giọt giọt nước thuốc
giọt giọt huyết thanh
giọt giọt máu
rơi vào tĩnh mạch
người mẹ thiếu nữ mười bốn tuổi xanh xao
xanh xao mặc cảm lầm lỡ
xanh xao bởi vết mổ sinh nở
nào đã trọn đầy cơ thể để làm mẹ!
khung xương chậu còn quá hẹp
đôi vú trái cau
thiếu nữ sinh ra lớn lên giữa môi trường
phố phường ngoại thành
sao em thơ dại quá
những nét cong chưa tròn
dẫu nguồn máu tinh khiết người nữ đã
mười mấy con trăng đỏ thắm
bỗng vội bị làm mẹ!
làm sao giấu được vết sẹo và bao nhiêu
lằn nứt trên thành bụng non tơ
làm sao tiếp tục đến lớp
làm sao nuôi con
làm sao đủ sức bước tới chặng đường tương
lai bỗng quá dài,
và có lẽ không còn tươi sáng,
cùng con, đứa con dị tật
bóng tối và mây đen mặc cảm!
và em còn là cô bé mau nước mắt!
em cũng biết trước
con em
tiên thiên không đủ đầy
qua chẩn đoán siêu âm!
người đàn bà bác sĩ ba mươi tuổi
đã bảo sẽ sẵn sàng…
… trời ơi, một Con Người vô tội
còn đang bào thai
xoay chưa tròn tuổi lòng mẹ
để cứu người, thiếu nữ mười bốn tuổi
sao em và mẹ em lắc đầu rấm rứt khóc!
người đàn bà bác sĩ ba mươi tuổi
biết mình sai lầm và không sai lầm
sai và đúng còn tùy ở ánh mắt, bao nhiêu
ánh mắt xóm giềng, bè bạn, thầy cô
sai và đúng còn tùy ở ánh mắt, bao nhiêu
ánh mắt của cả cõi đời và luật pháp
sao không gửi con vào viện từ thiện?
hay nhà bà con nào đó?
em tự chịu trách nhiệm
nhưng trách nhiệm đâu chỉ mình em!
còn là sự kém cỏi về y học
và hạn chế y học trước bức thiết đời!
người bạn trai cùng trường của em
đâu rồi?
người đàn bà bác sĩ ú ớ trong mơ:
xin được điều tra
xin được hòa giải
xin được xét xử!
phạt tù chăng? tử hình chăng?
như xa xưa và đâu đó bây giờ
luật pháp
biến người bạn trai ấy thành kẻ
tật nguyền sinh dục chăng?
hoặc buộc chung sống vợ chồng chăng?
án treo suốt đời cho người bạn trai ấy
chăng, trong cuộc sống chồng vợ
cùng em?
sự bất công tự nhiên chỉ dành cho
người nữ chăng?
sao mỗi trinh tiết người nữ
là dấu chỉ trình-độ-người
của toàn nhân loại?!
và còn con em nữa
con hoang và dị tật!
(vẫn biết có những dị tật thiên tài
những dị tật nẩy sinh thiên tài!)…
dẫu sao, bất công tự nhiên
cả bất công loài người
trút lên bé bỏng vai em
cùng đứa con bất hạnh!
người đàn bà bác sĩ mê sảng
ú ớ trong mơ
trong mơ
đám đông đàn bà điên cười sằng sặc
sao Thượng Đế không là lưỡng tính?
ông Trời vạn nghìn năm đày đọa đàn bà!
ngỡ trăm cánh tay nhịp vỗ cánh bay
(dẫu thời Vật Tổ
hái lượm săn bắt, hồng hoang)
bồng bềnh bay bay mơ tìm Tiên Giới
sống bằng quả và nước cam lồ
thuần khiết thanh tao
Con Người thành Người
kính cẩn nâng Hạt lên đầu
gieo vào lòng đất
bay bay, cuối giấc mơ vực tối
thăm thẳm sâu, lạnh buốt, bay lên
bay lên
rơi hẫng vào khoảng chân không
quạt máy thổi cơn gió dài vô tận
đêm khuya
người mẹ níu vào đứa con trai
níu vào chiếc phao giữa biển sóng
con ơi, mẹ sợ hãi một mình.
18
TUỔI MƯỜI BẢY CON NHÀ
CÙNG ĐINH
tuổi mười bảy của em đâu rồi?
tủ thuốc lá và rổ cóc xoài
soong khoai sắn hấp
nắng xát, mưa chan
cột đèn vàng, thiêu thân bay để chết!
tuổi mười bảy của em đâu rồi?
năm tháng xa xăm
bâng khuâng tiếng hát
tuổi dậy thì muộn, ngỡ ngàng
cơn sốt vỡ da làm người nữ
mênh mang buồn
trong thôi thúc reo vui
một mình thi thoảng đắm say mộng mơ
xa xôi mắt rời trang vở!
tuổi mười bảy của em đâu rồi?
em làm con gái
thời chỉ ước được ăn no
thời học trò không tốn tiền trường
tiền sách
ai đeo đuổi giấc mộng bên kia biển lớn
em thương đất nước mình
và em tin sẽ được bay lên cùng khát vọng
dẫu sao, em, con nhà cùng đinh!
em còn có con đường nào đâu!
học, không cách nào khác
sân trường đại học
chưa phải thiên đường
nhưng nơi đó, em được nhẹ phần cơm áo
giúp em chữa lành hai vết thương buồn
di truyền trong em
từ đất đai quê hương nguồn cội
từ hẻm sâu rẽ ba, ngập rác
từ xóm tha ma, hoang dã
giữa xa hoa lỡ mùa
và sóng ngầm thành phố!
tuổi mười bảy của em đâu rồi?
người con trai ấy
dừng chân, đọc trộm thơ em
mua vài điếu thuốc,
thờ thẫn, dăm lần
hỏi thăm một nấm mồ hoang
chẳng còn ai nhớ nổi!
nắm tro cha em
dòng sông mang ra đáy biển
em cũng chẳng biết có về bờ!
chỉ biết nói với ai kia triền đất
người tha ma
tiễn biệt xương cốt tha ma
tuổi mười bảy của em đâu rồi?
người con trai ấy bắt hồn em
như đòi nợ
em ngơ ngẩn ngẩn ngơ
nhưng hai vết thương bẩm sinh
nhói buốt!
em úp mặt, sững sờ
cột đèn vàng, thiêu thân bay để chết!
tủ thuốc lá, rổ cóc xoài, héo khô
soong khoai sắn hấp, và thơ học trò
nắng xát, mưa chan, đèn hẻm úa
đâu rồi,
tuổi mười bảy
con nhà cùng đinh, bâng quơ?
19
NỀN TẢNG, LÚC NÀY
cha kính yêu ơi
chẳng hiểu vì sao, lúc này
con chỉ đắm chìm vào suối đắng
dòng sông chua chát buồn
quả thật, một đời oằn gập cay cực
nhưng con búp bê nào cha nhặt được
không hồng hào niềm vui sao!
chiếc bánh trung thu tàn trăng hạ giá
không rằm sáng cả nhà sao!
dăm cuốn tuổi hoa sách nát
không nở bừng thơm ngát
khi chú trao cho con sao!
dẫu niềm vui tội nghiệp
nhưng trong veo rưng rưng như sương!
quá khứ dẫu xám
sao lúc này chảy qua hồi ức con
đen tối!
phải chăng
cái choáng trong tim
hạnh phúc vỡ
mây giông bão kéo qua cái nhìn tâm bệnh?
tạ ơn chú, rách rưới và đói chữ
giữa một thời, chữ không đến tay
người khó
chỉ nuôi tâm hồn bằng ca dao tục ngữ
lục bát mộc mạc Cụ Đồ
dăm câu bổng trầm vọng cổ
một sợi mênh mang thăm thẳm đàn bầu
tiếng cười phóng khoáng bát ngát Ba Phi
sao chú và bao người khố rách áo ôm
tứ chiếng giang hồ
đầu tắt mặt tối
lại nồng hậu và hào sảng thế!
ôi ngàn năm
những người mù chữ và lỡ vận
vẫn đào giếng ca dao khơi dòng dân ca
làm nên lục bát thuyền bè nhân hậu
bằng ngôn ngữ nương rẫy lóng lánh
vẫn trồng ra hạt ngọc điệu đàn nhịp trống
vẫn dệt thành vải, sợi bền triết lí
sáng tạo ra cổ tích, bằng tâm tư
ôi trường rèn luyện Ruộng Đất và Sông Nước
cái nhìn này có hoang tưởng không?
từ nền tảng là Mẹ là Trảng Cát
là Hẻm Phố là Tình là Đất
từ nền tảng là Cha là Chú là Phù Sa
là Bến Cảng là Nghĩa là Nước
(ơi nền tảng nghìn năm tiềm tàng
dù đã ý thức xán lạng rạng đông
dù chỉ vô thức mặt trời mây phủ)
con vào đại học
tuổi mười tám rực rỡ
tuổi mười tám chói sáng
lúc này
vâng, lúc này
sao con vội quên đi!
mây giông bão kéo qua cái nhìn tâm bệnh?
cái nhìn nào là thật?
có tự gây men ảo tưởng để vỗ về buồn tủi không?
nếu con rơi vào dinh thự
khóc u oa trong vành nôi kẻ sĩ
cái nhìn con sẽ ra sao?
uyên bác và trịch thượng?
sáng bừng và hãnh tiến
mộng du và sách vở?
chao đảo và quan liêu?
rồi tất cả gặp nhau trong trường rèn luyện
Ruộng Đất và Nhà Máy?
nếu con không rơi vào xóm tha ma
hẻm rẽ ba, ngập rác
con sẽ không vất vả nhường này
không trăn trở nhường này
cảm quan không u uất đến vậy?
và có gì trái khoáy trong tâm tưởng con chăng?
bỗng dưng con trở thành AQ chăng?
người đàn bà con nhà cùng đinh!
con biết, không ai sống nổi với cái nhìn
suốt đời sũng nước mắt
buồn quá phải cười
dẫu sao, đời đâu chỉ là nước mắt!
con tự biết phải quét đi rác rưởi
trong tâm hồn con
phải chữa lành vết bẫm
từ chai rượu vỡ phẫn chí
tiếng chửi thề đau đời
trong trái tim con
con bé tha ma, con bé cóc xoài
phải khổ đau gạn lọc chính mình
(ôi bao người đã khổ đau gạn lọc
nên trong vắt hơn giếng sâu trong vắt)
để ngọt mát ca dao
để thâm trầm tục ngữ
để đằm sâu vời vợi dân ca
để nghĩa nhân lục bát Cụ Đồ
ơi mùa hương, mùa nối mùa thơm ngát
ao sen ao sen quanh nhà máy phố phường
trên cánh đồng
gió lồng lộng tiếng cười thông minh
sảng khoái Ba Phi!
lúc này
vâng, lúc này
cái nhìn con tâm bệnh
choáng trong tim và phản ánh đời!
nhưng cây đước không tự tin tự hào
vào bản lĩnh vững chắc nghìn năm
của bộ rễ
sẽ ngã quỵ giạt trôi theo sóng gió!
cha kính yêu ơi, con biết
và thưa chú, làm sao cháu quên
lần thứ hai chú cười khóc
chú khóc cười
em bé cóc xoài đã là sinh viên!
làm sao quên,
xóm tha ma
ngõ ba rác ơi
những mắt nhìn ngỡ ngàng thương mến
con bé cóc xoài đã bước lên
bậc thềm khoa học!
20
NÉN NHANG CHÁY BÙNG
TRÊN TRẢNG CÁT ƯỚT
tuổi hai mươi của con
đen đặc bóng tối
và trắng rợn màu cát trắng
lần thứ hai con tất tưởi về quê ngoại
để khóc vùi bên nấm mồ!
xứ sở nghèo, cằn khô không hoa
dăm bông vạn thọ héo
cơn mưa rào tháng hạ
bừng nắng nung và gió bỏng
con trơ vơ khóc mẹ!
để thắp được nén nhang
con phải đào tay xuống cát ướt
lửa bùng lên cháy hết nửa rồi
như đời người cơ cực!
mẹ cháy vội hết cuộc đời mẹ
chưa thanh thản bao giờ!
ơi quê ngoại hạn hán mưa dầm
đói và rét
lìa cội xa quê ở đợ xứ người
giữa phố phường chói ngợp giàu sang
mẹ của con hèn mọn
ngọn cỏ úa trên bãi tha ma hẻm rác
thương chồng thương con nhẫn nại một đời
cúi đầu trên tủ thuốc lá
rổ cóc xoài, soong khoai sắn hấp
tất bật quét dọn lau chùi máu mủ
nhà thương
chỉ mong con không đói không rách
cơm lành canh ngọt
bình dị nhưng không bèo bọt tầm thường
mẹ sợ hãi một đời lũ thiêu thân
từng đêm bu ánh đèn để chết
mẹ sợ hãi cái phù du phù phiếm
ao ước cái chắc cái bền
chắt chiu tần tảo một đời
chỉ dám một lần đưa con về quê
ngượng ngùng lánh mặt
ruột thịt chẳng mấy ai
đau đáu xấu hổ về dì
nhà dột gạo vơi vẫn đua đòi lòe loẹt!
(dì xấu hổ với người chị cóc xoài hẻm rác
anh rể cụt què vá xăm bơm lốp
dì giấu nỗi tủi nghèo bằng chút phấn son
mặc cảm như đục vào xương!
trái gió trở trời nhức nhối!)
hai mươi hai tuổi của con thấm thía tủi buồn
tủi buồn lặn vào da thịt, vào tim
(ôi quê nội phù sa mênh mông ruộng đồng
cha uất hận, chú phẫn chí ra đi
cũng chẳng còn ai để về!
sao cha không một lần nhắc con
tổ tiên mồ mả!)
có phải cha và mẹ thương nhau
nghĩa tình nẩy sinh,
từ vết thương chung – mặc cảm?
hai mươi hai tuổi của con thấm thía tủi buồn
tủi buồn lặn vào da thịt, vào tim
con trơ vơ khóc mẹ!
mẹ bao năm ngược xuôi
giữa phố xá người xe nườm nượp
sao lại chết vì chiếc máy cày
đường làng tuột dốc!
tạ ơn quê nghèo còn mảnh cát để chôn!
(thương cha sống với mồ hoang
chết không nơi gởi cốt!
thành phố mênh mông
vẫn chật hẹp với khốn cùng!)
hai mươi tuổi của con thấm thía
đau buồn
có đáng gì trước buồn đau
thời đạn bom của Đất Bùn,
Bến Cảng!
nhưng được mẹ cha cho ăn học
(cảm ơn thời không tốn tiền trường
tiền sách)
để ý thức về nỗi đau buồn
buồn đau thêm!
con muốn ngu muội về cái nghèo
cái khổ
đất đá biết buồn đâu!
con đam mê tri thức làm gì
công nghệ làm gì
dao phẫu thuật làm gì
bây giờ, con cần một viên thuốc
an thần
chìm trong ngu muội!
con yếu đuối rồi chăng!
mẹ ơi.
21
NỬA CỦA CHA NỬA CỦA MẸ
buổi sáng
nắng vàng tơ non
tơ non phố phường tơ non bụi bặm
tơ non màu xanh ngoại thành
xin giã từ nỗi buồn khuya vắng
con tròn giấc ngủ trẻ thơ
còn tôi một mình tôi
trang sách, trắng
màn hình hồ sơ bệnh án, trắng
bản thảo nghiên cứu, trắng
còn tôi nhìn nỗi một mình,
trong tôi, lặng lẽ
buổi sáng, kính chào và san sẻ
nhà thương ơi
những người mẹ đau xé thịt
và mừng trào nước mắt
những đứa trẻ sơ sinh,
đỏ hồng hay xanh tím
niềm vui cùng bao người nữ vượt cạn
nỗi đau cùng bao Con Người xoay chưa
tròn chín tháng
mầm sống héo hon
sự sống tắt lịm nhịp tim
tắt rồi thoáng sớm thoáng chiều
cựa mình trong vũ trụ tối
ôm lấy chiếc nhau như ôm lấy mặt trời
đã tắt
tôi bất lực trước nỗi đau bao non yểu ấy!
buổi sáng
kính chào những người mẹ đang ngồi chờ
thăm thai
chờ nghe tiếng vọng của sự sống
trong lòng
đường gân xanh nẩy bật trên cổ
nổi phồng trên tay
truyền nguồn sống đến sự sống trong mình
những vòng đo yên tâm
những vòng đo lo âu
những đơn thuốc những lời dặn dò
buổi sáng
người chồng này bên vợ hân hoan
người chồng kia bên vợ sầu thảm
thất vọng
những vui những buồn
kính chào và san sẻ niềm đau
ngỡ đã vô nghĩa
vẫn chưa vô nghĩa
bi kịch đã nghìn đời
vẫn còn bi kịch!
con gái hay con trai
đã trở nên vô nghĩa
vô nghĩa trước mắt nhìn vào ống nghiệm
dẫu giới tính tùy ở đàn ông…
nhưng hai mươi ba cặp thể nhiễm sắc này
nửa của cha, nửa của mẹ
phụ hệ và mẫu hệ vô nghĩa
can cớ chi mà vui hay buồn
người đàn bà bác sĩ mỉm cười
nụ cười rất nắng sớm dịu dàng
người nữ có thể cưới chồng
như mẫu hệ, nhưng nối dõi cho cha
can cớ chi những mừng vui sinh con trai
những rầu rĩ sinh con gái
ơi cuộc đời ơi khoa học
bao giờ cũng có những tiếng khóc
trước những bi kịch, trong tương lai,
vô nghĩa?
bao giờ cũng có những nụ cười
trước những thành công, trong tương
lai, ấu trĩ?
ơi cuộc đời
bao người vô sinh khóc ngất
bao người cười reo triệt sản
bơ vơ cô độc và đàn đống nheo nhóc
nỗi khổ người này là ước vọng người kia
có thể nào san sẻ và chia đều hạnh phúc?
san sẻ và chia đều khổ đau?
vâng
đã có thể tác động vào luật đời
đã có thể tác động lên quy luật tự nhiên
dù chỉ phần nào, sáng lên hi vọng
vâng
nhân đạo hơn, nhân bản hơn
theo quy luật trái tim
cười khóc rất người
nhân danh Con Người
thời bùng nổ nhân số
lụt-hồng-thủy
trào-dâng-nhân-mãn hiện giờ!
nghìn xưa hỡi
sinh thực khí ước mơ phồn thực
hạt trứng hóa bọc hồng
trăm cõi trăm con!
thơ ca và khoa học lặng mình
trước hoang thai
tự nghìn xưa
là nỗi đau đi vào tôn giáo!
thành khát vọng
làm chủ quy luật tự nhiên
nhân danh Con Người
niềm tin tiến hóa thành Người!
vượn-người rụng đuôi
còn chất thú, hỡi ơi
phôi thai vô tội
trong mưu đồ chính trị
trong bi kịch lịch sử!
những trang kinh những dòng biên niên
ướt thấm nỗi niềm nghìn đời nhân loại!
vâng
phải giành giữ
Quyền Chủ Động Thụ Thai
người đàn bà bác sĩ ba mươi tuổi
tập lại nụ cười đã quên
(cái choáng trong tim
thổi tắt ánh sáng gương mặt)
ngoài kia,
những chùm hoa pháo
mãi hoài vô thanh trong nắng
bỗng dưng, sợ hãi cảm giác lẻ loi
một mình khuya vắng
một mình
nhìn vào nỗi một mình
khi con đã ngủ
cảm ơn con đã sinh ra cho mẹ một
ngã khác
cảm ơn nhà thương đã sinh ra cho tôi
một ngã khác nữa
cảm ơn hai phụ lưu những phụ lưu
đổ vào dòng chảy đời tôi
dòng chảy cạn vơi dòng chảy kiếp người
tuôn chảy
cho tôi đủ sức nhìn vào chính tôi,
một bản ngã đã tượng hình,
tự mầm phôi giây phút đầu
tinh cha gặp noãn mẹ,
hòa với nghìn xưa vạn cổ
ngoài kia,
những chùm hoa pháo
mãi hoài vô thanh trong nắng.
22
VẾT THƯƠNG TÌNH YÊU
hôm qua lại đi ngang trường cũ
muốn khóc với bóng cây thuở học trò
rưng nắng
nhưng chẳng việc gì phải ướt sũng
nước mắt!
dẫu sao, cũng sáu năm dài ở đó
tuổi mười tám rực rỡ trắng ngời
tuổi hai tư chói sáng tím ngát
ôi tuổi hai mươi hai
từ quê ngoại cát trắng tang chế
bên nấm mộ
chỉ một mình tự chít khăn sô
suýt gục xuống
thành nhánh xương rồng mộ chí
úa trắng hoa buồn
con về trường héo rũ
căn nhà tôn một nửa vắng hoang
choáng nỗi hắt hiu
cảm giác từ đây vĩnh biệt cả nụ cười
dù cơ cực mức nào, đau đớn mức nào
vẫn có thể gánh chịu trăm nghìn
gánh nặng
nếu còn mẹ
đứa con gái nào
cũng cần một điểm tựa một tay vin
mẹ là điểm tựa là tay vin
cho con cheo leo bước qua cầu tuổi trẻ
vực thẳm, bao nhiêu là vực thẳm!
ôi tuổi hai mươi hai côi cút
đôi chẵn, lẻ loi
sững điếng, run rẩy
người bạn trên một lớp ngỏ lời yêu
cháy bỏng
tôi vội vã nắm chặt bàn tay
ấm nồng, tin cậy
rồi bàn tay ấy cũng vội vã hất
bàn tay tôi
khi đã biết nỗi niềm côi cút
thân phận con bé cóc xoài
hẻm rác tha ma
để lại trong trái tim tôi
vết sẹo tủi nghèo!
vết sẹo tình-yêu-bị-xem-như-một-
trò-đùa
chạm tận cùng nỗi đau tự trọng!
cần một điểm tựa, một tay vin
tôi vin vào bàn tay bạch tuộc!
chất bạch tuộc nhớt nhờn
chính người ấy không tự biết!
chất bạch tuộc bản năng
đã trở thành một ý thức thường tình
chất bạch tuộc, xót xa sao,
trong trái tim người đã trải qua
hai mươi hai năm cơ cực bến đò!
thời buổi trái tim hóa hầu bao
tham vọng đểu cáng!
nhưng trong quãng bão lốc quăng quật
tôi không kịp nhìn ra
suýt mất trắng!
đen đúa vực thẳm!
Con Người, Con Người, tôi hỡi
trinh và tiết muôn thuở là chất người
giá trị ấy không cổ! khác với muông thú!
tôi cúi đầu trước Kiều
(dẫu vườn khuya xăm xăm một mình
băng lối!)
dòng nước mắt tự khinh bỉ kéo gương mặt
tôi sát đất
muốn đập vỡ tấm kính soi gương mặt tôi
trơ trẽn
con bé tha ma cóc xoài suýt chẳng còn gì
suýt không còn gì để ngẩng cao mắt nhìn
khi người ấy đã van lơn toan đoạt lấy
trinh trắng
(hỡi ơi trinh trắng có thể ngụy tạo
có thể biện minh tẩy rửa giả dối
trà mi không thơm và hồng thơm
có thể là một
hương trinh trở thành vô nghĩa!)
may thay phút mê muội dại khờ
tôi chỉ suýt bị phỉnh đoạt, suýt đồng
nhất với tự nguyện đánh mất!
nhưng, trinh trắng của trái tim!
hạnh phúc không thể mọc từ vực thẳm
đen đúa đó!
chợt nghe một tia sáng lạnh buốt, phút đó
từ nghìn xưa, có lẽ
xuyên ngang vầng trán
trong tôi, thảng thốt chói lên tiếng hét
như kiếm chém xuống tình yêu
không, chém xuống trò chơi xác thịt!
tôi vùng dậy hất bật một khối thịt
khối-thịt săn đuổi tôi khắp căn phòng
chiếc áo đã bật hết cúc bị móc phải đinh
đôi tay bị kéo ngược
như bị trói giật cánh khuỷu
tôi kinh hoàng chói lên tiếng hét
đầu húc vào cửa, cửa bật mở
khối-thịt đóng mạnh, chặn lại tiếng hét
tôi nghiêng mặt tránh, chiếc vú bị chẹt
trong hai cạnh sắt, giập nát
nghẹn tắc tiếng rú thất thanh. Ngất lịm!
có lẽ phút ấy, khối-thịt ấy đã tỉnh lại
trước những tia máu phọt
rồi mũi kim khâu tự tay khối-thịt bác sĩ
sắp ra trường!
vết sẹo con rết trắng
nửa vòm ngực hồng teo tóp nhăn nhúm tím!
dẫu sao, tôi đã đánh mất trinh trắng
dù chỉ trinh trắng
trái tim
hạnh phúc không thể mọc lên vực thẳm
phút mê khờ!
vực thẳm nhục nhã đau đớn!
tình yêu cháy bỏng đầu đời
đốt thiêu nhân phẩm tôi đen đúa!
suốt một năm người ấy còn học
chung trường
tôi thường xuyên chạm mặt kẻ thù
kẻ thù, tôi từng gục xuống vai,
từng tin yêu tha thiết
muốn khóc, muốn chết
nhưng không thể ướt sũng nước mắt
không thể đánh đắm tương lai
vào nước mắt
không thể gục mặt sống
không thể thổi tắt ngọn nến
ròng ròng mồ hôi trong ngực
thôi thúc tôi tỏa sáng cho đời
an ủi mình chăng?
tự giết mình
bằng đay nghiến nỗi tủi nhục,
nỗi khó nghèo côi cút mình chăng?
tôi căm ghét sự thiếu toàn bích
đời trả thù tôi bằng vết nhục
một đời!
an ủi mình chăng?
và con người quá đay nghiến chính mình,
ngập ngụa trong nước mắt bất hạnh,
vội quên tiếng cười căng hồng
mạch sống,
không muốn vượt lên u tối tủi nhục
vượt lên sự an bài
nghiệt ngã
nên kiếp người thê thiết chăng?
nên cuộc đời lụt trong khói ảo
và rượu đắng?
không, không thể sợ hãi cõi sống
thù hận cõi sống
đóa hoa vượt lên tầng tầng chà gai
nở thắm làn hương trí tuệ
sáng thơm sắc màu trái tim
đẹp vết thương ứa máu!
tôi tin mùa hoa nối tiếp mùa hoa
cuốn phăng tầng tầng chà gai
độc ác
cuốn phăng bất hạnh!
tôi ơi!