Web Tác giả Trần Xuân An
Trương Trọng Nghĩa
- Sinh ngày: 25.12.1983
- Quê quán: Chợ Gạo, Tiền Giang
- Hiện công tác tại Hội VHNT Tiền Giang
- Website: http://trongnghia.info
- Thành viên sáng lập và điều hành website
Thơ Trẻ (http://thotre.com)
Tác phẩm đã xuất bản:
- Những mảnh ghép không logic
(NXB. Văn nghệ 2006)

Phía sau làng
Tôi trở về bắt những con cà cuống ngoài đồng
Ngày xưa bữa cơm chiều
Mẹ nướng dầm nước mắm
Mùi rơm rạ len vào miền sâu thẳm
Kí ức tuổi thơ…
Ruộng rẫy bây giờ
Không còn những chú cua đồng
Ngày xưa nhiều như rơm rạ
Đêm đồng bằng nghe lời ru buồn bã
“À ơi!…Về rẫy ăn còng…
Về sông ăn cá về đồng ăn cua…”
Những chú ếch đồng ngày xưa
Bây giờ mùa mưa không còn kêu nữa
Trẻ em lớn lên nghe kể về loài cà cuống
Bắt đầu bằng: “Ngày xửa ngày xưa…”
Tôi đi về phía tuổi thơ
Giẫm lên dấu chân
Những đứa bạn đã rời làng kiếm sống
Đất không đủ cho sức trai cày ruộng
Mồ hôi chẳng hóa thành bát cơm no…
Thiếu nữ bây giờ không còn hát dân ca
Cũng thôi để tóc dài ngang lưng nữa…
Cánh đồng làng giờ nhà cửa chen chúc mọc
Đâu còn những lũy tre ngày xưa…
Tôi đi về phía làng
Mang lên phố những nỗi buồn ruộng rẫy…
Viết ở một làng nghề
Ông nói vui mà tôi nghe thật buồn
“Bây giờ cha truyền
nhưng con cái chắc gì chịu nối...”
Sông càng chảy càng xa nguồn cội
Con sãi ở chùa chẳng còn quét lá đa
Những chàng trai bỏ làng lên phố
Khát cháy giấc mơ đổi đời
Nửa đêm giật mình
Câu “Nhất nghệ tinh...” vẫn còn đau.
Bàn tay người thợ tài hoa
Năm tháng lấm lem bùn đất
Không thể nặn nên những giấc mơ có thực
Mồ hôi rơi...
Mặn chát môi người
Vá víu một đời
Nguyên vẹn đam mê.
Những cụ già sống bằng kí ức
Nửa đêm trở dậy nhóm lửa lò
Ngày mai đất sẽ nở hoa
Hết đêm nắng lại chan hòa đấy thôi...
Nghệ thuật
Như một nghệ sĩ tài ba
Người lái máy cày vẽ lên mặt ruộng
Những bức tranh trừu tượng
Những đường loằng ngoằng…
Những nét lổm chổm…
Những gam màu nâu đen…
Tôi mường tượng trên bức tranh kia
Những vụ mùa tươi tốt,
Những mầm xanh từ mặt đất nâu đen
Vươn lên
Và tôi ước mình hóa thân hạt giống
Gieo mùa vàng.
Những đường loằng ngoằng vô tận
Những đường cong
Đất lấp lánh ánh bạc
Giọt mồ hôi cũng lấp lánh ánh bạc
Những luống cày hình xoắn ốc
Nở hoa…
Ký ức sông
Hoa mướp vẫn vàng bến sông ngày tôi trở lại
Hàng dừa nước lao xao những bàn tay vẫy
Con cá thòi lòi ngơ ngác - tuổi thơ tôi…
Nơi dòng sông đi qua
Tình yêu tôi còn cồn cào đôi bờ bãi
Tuổi thơ trôi qua biết bao mùa lũ
Hạt phù sa in dấu hình hài.
Trong giấc mơ hằng đêm
Ký ức tuổi thơ lại trở về nguyên vẹn
Khúc sông hiền hòa những buổi trưa hè ngụp lặn
Bắt con chuồn chuồn cắn rún tập bơi.
Hoa bần xưa giờ vẫn còn trôi
Cần vó treo tuổi thơ tôi mắc cạn
Khúc sông nhỏ mà tình yêu thì vô hạn
Nên miên man ở phía bãi bồi.
Tôi - chú cá lìm kìm mãi đùa bóng nước
Biết ai giữ giùm con sóng nhỏ ngày xa?
Điều không thể nói cùng em
Rồi em cũng có chồng có con
Ngày gặp lại, anh thành người cũ
Thương em suốt một đời lam lũ
Lặn lội thân cò mặn giọt mồ hôi...
Đành im lặng thế thôi
Trước cuộc sống vốn nhiều giới hạn
Anh như là kẻ trộm
Sợ cả con chó đá trước đình làng.
Tháng giêng xanh biếc nụ tầm xuân
Vườn nhà em rụng đầy hoa bưởi
Anh về đứng giữa trời gió nổi
Bước phía nào cũng thấy chông chênh.
Một ngày bình thường
Buổi sáng bình yên bằng sự giả tạo
sự tĩnh lặng nấp giữa lòng cơn bão
những giọt cà phê đen ngòm
tan tan tan ...
Tôi đối mặt một ngày mới
bằng những bộn bề lo toan
những buồn vui vụn vặt
một ngày như mọi ngày...
thế thôi!
Chẳng có điều gì khác hơn
cho một ngày khác hơn
dù chỉ trong thời khắc
của một phút giây khác hơn
tại sao một ngày mới cứ phải bắt đầu
bằng những tia nắng chán phèo
le lói trên những tầng cao thành phố
và dòng người rượt đuổi nhau
bằng sự hối hả giữa nhập nhằng xe cộ?
thật phi lý để ngồi mãi nơi quán cà phê quen thuộc
chẳng để làm gì...
chỉ có tiếng nhạc não tình nghe rất sến
tan chảy vết cà phê
vẽ lên mặt bàn
những đường loằng ngoằng vô nghĩa
một ngày lặng lờ trôi...
Những điều lâu ngày trở thành thói quen
ý tưởng đóng băng trong những mặc định
đặt vào lòng tôi một sự ám ảnh
ngày bão hòa trong sự vô cảm
như chưa từng tồn tại
hư ảo một gương mặt người.
Tôi vẫn ngồi
ngày lặng lờ trôi theo quán tính ...
Những buổi chiều không ý tưởng
Những hàng cây chất chứa trong lòng bao bí ẩn
Đứng liêu xiêu bên buổi chiều u ám
Một ngày khi cơn gió
mang đi những đám mây phiêu lãng
Chiếc lá âm thầm cùng nỗi nhớ xanh xao
Những buổi chiều thiếu không gian
Hồn tôi mộng du trên nóc những tầng cao ốc
Rồi chút nắng cuối ngày
cũng bị đàn chim câu trên mái nhà thờ nhặt hết
Trong tôi còn lại một góc bình yên
giữa phố xá ồn ào.
Có những chiều không thời gian
Thảnh thơi như cánh đồng mới xong mùa gặt
Và từ đó ngày bỗng dài bất tận
Theo tiếng chuông nhà thờ ngân dài, ngân dài…
Từng mảng ký ức mốc meo phía ngày nắng tắt
Đàn chim câu cũng đã bay đi
Tôi - chiếc lá mang nhiều mặc cảm
Rơi không ý tưởng giữa một chiều hư vô.
Buổi chiều của cô bé vẽ tranh
Thêm một chút màu xanh của lá
Cho buổi chiều hè đừng oi ả
Những ngõ phố màu nâu mắt sẻ
Long lanh từng sợi nắng vàng...
Màu của những ly kem vừa tan
Thấp thoáng dòng người hối hả
Thành phố vừa quen vừa lạ
Những cơn mưa in màu nắng ngày hè
Lặng im nghe...
Em vẽ cơn gió tháng sáu mang tiếng ve qua phố
Hàng cây nghiêng, mái ngói xưa rêu phủ
Những vòng xe
Khúc khích giọng cười em...
Thêm sắc đỏ cho buổi chiều vui hơn
Một ngày bình thường
Như chính em giản dị.
Độc ẩm trong đêm
Ngửa mặt
Uống…
Giọt sương tan
Đêm chếch choáng ánh trăng vàng
Mênh mông
Hương hoa quỳnh cũng bềnh bồng
Bàn tay tôi
Níu hư không
Dặt dìu…
Mùa tàn
Vẫy gọi hương yêu
Ngút ngàn nỗi nhớ
Buồn
Hiu hắt buồn
Giật mình làm giọt mưa tuôn
Chắt chiu
Tôi gửi nỗi buồn
Bay đi…
Kí ức
Đêm gầy guộc những sợi tóc em
Làn môi thơm mong manh sương khói
Đêm liêu trai
Em về thánh thiện
Ngây thơ
Thiên sứ tóc dài.
Dịu dàng và đắm say
Tôi như con thiêu thân tự đốt mình hóa kiếp
Chẳng còn ánh trăng vàng chếnh choáng
Sương cài then cửa bỏ quên…
Dang tay níu những ngày dài
Yêu em như thể của ngày hôm qua
Này em cứ mặc áo hoa
Sớm mai về ngang lối ấy
Chẳng còn tiếng đàn réo rắt
Mùa thu thôi cũng vội vàng
Ngửa mặt gặp vầng trăng cũ
Giật mình…
Trước giọt sương tan.
TRƯƠNG TRỌNG NGHĨA
gửi qua Gmail, 24-5 HB7