THƠ
THU NGUYỆT
Điều thật
Mùa xuân về bạn lại ra đi
Một chút lạnh vo tròn trong nắng ấm
Xe đã hút con đường xa thẳm
Hạt bụi còn trong mắt trông theo.
Hai miền quê một mảnh đất nghèo
Con ốc con cua niềm vui tuổi nhỏ
Hái những chùm sao gài trong đáy giỏ
Cột tia nắng trời trong ngọn cỏ trâu ăn.
Những mơ ước lớn lao, những qui luật vĩnh hằng
Giành giật đời ta - mặt trời đáy giỏ
Rồi tất cả chỉ là ngọn cỏ
Chỉ để trâu ăn không thể cột mặt trời.
Tất cả rồi sẽ xa hút nhỏ nhoi
Chỉ hạt bụi trong mắt ta là lớn
Bạn lần lữa ra đi, mùa vô tình đến sớm
Mình rao bán nỗi buồn không đủ để mình mua.
(trích từ tập thơ "Điều thật")
Ngộ I
Quen tay cắm hoa cúc hoa hồng
Chiều cuối năm cắm cành vạn thọ
Chắp tay run lời khấn nhỏ
Ông bà nội ngoại ngủ yên.
Vạn thọ màu thiêng liêng
Hương thơm kính cẩn
Tượng Quan Thế Âm nụ cười bí ẩn
Nhân gian biển cả vô thường.
Tổ tiên hiền lương bất lương
Ngồi cùng nhau bên làn hương tưởng niệm
Thoang thoảng mùi thơm khói bếp
Giật mình củi lửa trần gian.
Mới hay địa ngục, thiên đàng
Chẳng xa chẳng gần lẩn quẩn
Mỗi lần chắp tay thành khẩn
Hai vai thiện ác bập bềnh.
Chiều cuối năm thiêng liêng
Khói hương và mùi vạn thọ
Bất ngờ làm ta ngộ.
(trích từ tập thơ "Ngộ")
Ngộ II
Ta đi nghễu nghến giữa đời
Bỗng dưng một tiếng chuông rơi...
giật mình.
Cổng chùa ta đứng lặng thinh
Nghe hoàng hôn với bình minh nhập nhằng.
Nếu ta đến được Niết bàn
Rồi thì sao nữa? Bần thần ngửa tay:
Một, hai, ba, bốn, năm này
Sáu, bảy, tám, chín, mười... ai cũng mười.
Ta đi nghễu nghến giữa đời
Bỗng nghe một tiếng chuông rơi...
bực mình!
(trích từ tập thơ "Ngộ")
Cõi lạ
Trút tình vào chốn hư không
Ta như sợi chỉ đèo bòng treo chuông
Loay hoay giữa một con đường
Chuông không ai gióng mà buồn cứ ngân...
(trích từ tập thơ "Cõi lạ")
Hoa cỏ bên đường
Kiên nhẫn ngàn đời cỏ hoa lặng lẽ
Chăm chút bên đường làm đẹp lối người qua
Ta tất bật chẳng mấy khi nhìn xuống
Dẫu đơn sơ hoa nở chẳng lơ là.
Ta vấp ngã úp mặt vào hoa cỏ
Mới giật mình đau dậy một làn hương
Ta gặp ta rõ ràng trên đất
Hồn xanh tan vào hoa cỏ bên đường.
(trích từ tập thơ "Hoa cỏ bên đường")
Theo mùa
Lòng người chẳng hạ chẳng đông
Lòng ta hạt nhớ đem trồng đất quên.
Cây đời ta mọc mình ên
Ngả nghiêng rồi cũng làm nên bóng tròn.
Lẽ thường nắng tắt mưa tuôn
Ta không có bóng vẫn còn có ta.
Không cần trái, chẳng cần hoa
Xanh xanh vài chiếc lá là có cây.
Lộc non chăm chút tháng ngày
Vậy rồi...
ta thả lá bay theo mùa!
(trích từ tập thơ "Theo mùa")
Nguồn:
http://www.thunguyetvn.com/tn_poetry.php
Đưa lên web:
19-12 HB6 (2006)
Xem thêm văn xuôi Thu Nguyệt:
http://c.1asphost.com/TrXuanAn/an/trangcnncthoi/trangcnncthoi_van_tr2.htm
Xem tiếp trang 4:
http://c.1asphost.com/TrXuanAn/an/trangcnncthoi/trangcnncthoi_tho-5.htm
Trở về mục lục trang thơ của những người cùng thời
http://c.1asphost.com/TrXuanAn/an/trangcnncthoi/trangcnncthoi.htm
hoặc:
http://www.tranxuanan-trangcnncthoi.blogspot.com