NHỚ LỄ THÔNG TÀU THỐNG NHẤT
NỐI LIỀN SÔNG BẾN HẢI
Trần Xuân An
Kính tặng
anh Võ Quê (nhà thơ),
người đi
cùng tôi trên chuyến tàu ấy.
phát quang lau
lách đôi bờ
dải mô đường sắt
bất ngờ hiện ra
cầu Tiên An đã bắc qua
có tôi trong buổi
nối ta với mình
thuở sinh viên hồn
trắng tinh
mây trời sáng ấy
thật tình trắng tươi
nắng sông Bến Hải
chớp ngời
đầu máy ra, loé hồi
còi, tàu vô
cái mừng thống nhất
quá thơ
cái đau hậu chiến
ai ngờ nay mai
chuyến đầu vào Huế
không dài
tiếp ba mươi bảy
năm ngoài hình dung
men bia, say chuyện anh hùng
lướt sầu hận, chẳng lạ lùng, phải không
trên đường ray, vui bềnh bồng
ngỡ bay thoát đất đau lòng chung quanh
vẫn trong quy luật chiến tranh
là hậu chiến! Đời đã lành lặn đâu!
tránh lơ, đành cạn nỗi đau
chuyến tàu vui, nhàn nhạt màu văn chương
bấy giờ sợ viết máu xương
cầu ý hệ cùng bi cuồng Tiên An
niềm vui đường sắt bắc ngang
thuở ban sơ đó, ngỡ ngàng giờ đây
thơ tôi dài đến hôm nay
vẫn hồn ngày nọ, sâu dày thời gian
hơn hai mươi năm Tiên An
nhân đôi, hậu chiến, xanh ngàn bờ đau.
T.X.A.
09:05 – 12:01, 05-11 HB14 (2014)